Trương Bất Nghi bấy giờ mới kể lại, bắt đầu từ khi Vũ Tối làm phản. Lưu Trường nghe chăm chú, so với tên Tú Y nói ba lăng nhăng kia, phiên bản của Trương Bất Nghi chân thật hơn.
"Thần vốn rời hoàng cung rồi, nhưng nhớ tới ngữ khí của ông ta liền thấy không ổn, giống đang căn dặn hậu sự ... Thần nghi ngờ liền trở về, liền nghe nói ông ta tới bái kiến thái hậu."
"Thần vội chạy tới Trường Lạc cung, nhưng giáp sĩ ngăn thần lại, dù nói gì cũng không cho vào. Thần liên tìm Trương Mạnh, Trương Mạnh khống chế giáp sĩ, khi bọn thần xông vào thì thấy Vương Điềm Khải đang đánh nhau với Triệu Bình, thái hậu tức giận lắm, lệnh bọn thần bắt ông ta."
"Triệu Bình muốn chết, thần tấu lên, kẻ này chí muốn chết, nếu giết ông ta là để ông ta toại nguyện, không bằng để ông ta sống còn trừng trị. Thái hậu liền hạ lệnh giam ông ta lại, sau đó bảo bọn thần đi ra, rồi gọi Hầu Phong vào."
"Lúc Hầu Phong đi ra, liền tạ tội với bọn thần, nói tất cả là tội của hắn, hắn giả lệnh thái hậu, lập tức tuốt kiếm tự sát."
"Rồi Trần Bình không biết ở đâu chui ra, chỉ tay sai phái, bảo bọn thần đi vỗ về bách tính, nói với tất cả đều là tội của Hầu Phong. Bệ hạ, thần thấy do Trần Bình bày trò sau lưng."
"Đứng thấy ông ta bộ dạng bệnh tật, đều do ông ta đóng giả, ông ta xuất hiện ở hoàng cung khi nào, cả Trương Mạnh cũng không biết."
Trương Bất Nghi kể rất tỉ mỉ, thậm chí cả quá trình động thủ ra sao cũng không bỏ sót, ký tức của hắn rất tốt, trong thời gian ngắn đã kể hết cho Lưu Trường.
Lưu Trường mặt đen xì:" Làm loạn, vốn là chuyện đơn giản lại làm thành như thế, hồ đồ!"
Triệu Bình khẩn thiết nói:" Bệ hạ, thần phạm nhiều tội lớn, tuyệt đối không thể sống, xin bệ hạ cho thần toại nguyện. Lòng thần hướng về thiên hạ, không sợ chết, nay thần làm những chuyện không phù hợp với theo đuổi cả đời, nếu thần không chết, sẽ là kẻ vô đức."
"Phun rắm, ngươi nghĩ Trương Mạnh dễ nói chuyện vậy à? Trương Mạnh là ai? Thái hậu nếu thực sự muốn giết người, Trương Mạnh chặn hoàng cung là có thể giết sạch các ngươi. Huống hồ, bất kính với thái hậu thì bất kính đi, thái hậu chuyên quyền còn nghiêm trọng hơn, trẫm chuẩn bị hạ lệnh, phải hạn chế hậu cung."
"Hả???" Trương Bất Nghi và Triệu Bình đều sững sờ:
"Chẳng lẽ a mẫu nghỉ ngơi thời gian dài, lại muốn làm việc rồi? Trương Thích Chi làm cái quái gì thế? Bất Nghi, ngươi đi tìm Trương Thích Chi, kiếm cái ván đánh lưng hắn, để sau này hắn chú ý. Đừng để chuyện gì cũng do thái hậu xử trí. Vũ Tối giết thê tử, hắn lại không biết, còn cần thái hậu phái người đi tra. Bình thường ở trước mặt trẫm thì ra vẻ lợi hại, khi thực sự dùng tới thì vô dụng." Lưu Trường chửi mắng:
Trương Bất Nghi nhận lệnh đi ngay:
Bấy giờ Lưu Trường nhìn Triệu Bình, làm ông ta lúng túng không biết nói gì.
"Ngươi không tệ, khi a mẫu nổi giận giết người sẽ không kén chọn gì hết, ai chắn đường là giết. Ngươi không thể nói là sai, nếu không ngăn cản, có khi đám Phùng Kính chết thật."
Lo lắng của đám Triệu Bình là đúng, Lữ hậu chưa chắc đã giết trọng thần, nhưng khả năng là có, hơn nữa còn không nhỏ.
Hỗn loạn này dần dần biến thành từ Vũ Tối mưu phản, tới thế lực của Lưu Trường và thái hậu va chạm.
Có người lựa chọn trung lập, như Trương Thương, có người lựa chọn khoác lên tâm da dê làm người tốt như Trương Mạnh, cũng có người khoác lên bộ da sói như Chất Đô.
Đương nhiên cũng có người chẳng rõ đứng phe nào như Trần Bình.
Lưu Trường chẳng để ý tới cái thứ nguyền rủa kia, với y mà nói, đó chỉ là trò lừa gạt. Nhưng lần hỗn loạn này khiến y ý thức được một vấn đề trọng yếu, đó là có lẽ phải hạn chế thái hậu, hoàng hậu rồi. Lưu Trường không kiêng kỵ a mẫu, y hiểu a mẫu phẫn nộ vì mình, nhưng bằng trực giác quân vương, y thấy quyền lực hậu cung đã quá mức, a mẫu chỉ cần muốn là có thể giết đại thần.
Nếu vị trí thái hậu này mà ai cũng mạnh mẽ vậy, sau này thiên hạ sẽ mang họ ngoại.
"Ngươi cứ ở đây vài ngày, đừng vội, sớm muộn gì trẫm cũng giết ngươi, cứ yên tâm."
Lưu Trường nói một câu rồi đi ngay, rời khỏi nơi này, tới thẳng hoàng cung.
Hoàng cung khác Trường An, so với bình thường còn canh phòng nghiêm ngặt hơn nhiều, giáp sĩ cực đông. Lưu Trường không chú ý chuyện khác, tới ngay Trường Lạc cung.
"A mẫu !!!"
Lưu Trường chưa vào thì giọng đã tới trước:
Lữ hậu ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn Lưu Trường, ánh mắt thăm dò một lúc mới tách ra, lãnh đạm nói:" Tới hỏi tội à?"
Lần này Lưu Trường ra ngoài không bị thương, nếu thực sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ví dụ như đánh nhau với lợn rừng bị xước tí da, khả năng cũng sẽ xảy ra chuyện lớn.
Lưu Trường ngồi bên Lữ hậu:" A mẫu làm gì thế, giết hết đại thần của trẫm, sau này ai làm việc?"
"Vũ Tối muốn giết con ..."
Lưu Trường há mồm, nhưng nói không ra nổi, toàn bộ lời chất vấn đều bị kẹt ở yết hầu, nói không ra, trầm mặc một lúc mới tiếp tục:" Thế thì xử trí đám Vũ Tối không phải xong rồi sao?"
"Bình thường con quá dung túng đám người đó, phải cho một đòn đau, bọn chúng mới biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm. Ta phải cho chúng ngay cả ý nghĩ giết con cũng không dám có! Kẻ nào sinh ra ý nghĩ đó, ta sẽ cho hắn, và tất cả người liên quan biến mất."
"Đám huân quý kia, bình thường ỷ con dung túng mà câu kết với nhau, kẻ nào kẻ nấy ăn tới béo múp. Bây giờ con không cần lo nữa, ta chết rồi, con có thể kê cao gối ngủ kỹ, trong hai mươi năm không cần phải lo."
"Về đám vu, bọn chúng giả thần giả quỷ, đám này đi khắp nơi bịa đặt về con, kẻ nuôi chúng không tử tế gì, trước khi làm quốc sự lại đi hỏi vu bói toán trước, lấy vu quyết định quốc gia đại sự, đúng là trò đùa, xem sau này kẻ nào dám nữa."
Lưu Trường hết cách:" A mẫu, người thấy con vẫn con là đứa bé cần bảo vệ à? Ai có thể hại tới con chứ, a mẫu xem cách a mẫu làm ... Sau này chuyện triều đường, a mẫu đừng để ý nữa, con tự lo liệu."
Sắc mặt Lữ hậu không có gì thay đổi, tựa hồ sớm dự liệu được rồi.
Hai mẹ con tức thì im lặng.
Nhìn nhau không nói rất lâu, Lưu Trường rốt cuộc không nhịn được:" A mẫu, con đói rồi, có cái ăn không?"
Trương Khanh cung kính bê thịt lên, đặt trước mặt Lưu Trường và Lữ hậu.
Hắn còn tưởng bệ hạ về sẽ cãi nhau với thái hậu một trận, không ngờ bệ hạ vẫn bình tĩnh như thế, hắn đặt thịt xuống định đi.
Đột nhiên Lưu Trường đứng dậy, Trương Khanh không kịp né, một cái khuỷu tay đánh vào ngực hắn.
Lúc đó Trương Khanh cảm giác mình như bị con trâu húc phải, bày vèo đi ngã xuống, ngực muốn nứt ra, cơn đau khiến hắn hồi lâu mới có thể mở miệng ra thở.
Lưu Trường kinh ngạc nhìn hắn:" Hả? Trầm vô ý va phải ngươi à?"
"Thần, thần không sao ..."
"Thế thì tốt, sau này để ý, đừng để va phải nữa."
"Vâng ..."
Trương Khanh đau đớn đi ra, tay ôm ngực, gặp phải Trương Mạnh.
"Trương công, làm sao thế?"
"Không sao, sao ngài ở đây."
"Ta ... Bệ hạ có tranh cãi với thái hậu không?"
Trương Khanh kinh ngạc nhìn ông ta, không nói gì cả đi ngay.
Trương Mạnh lo lắng nhìn vào trong đại điện, do dự không biết có nên vào không?
Lời căn dặn của thái hậu vẫn vang bên tai.
"Đám Phùng Kính, Tống Xương, Tần Đồng giữ lại, bảo vệ họ, bọn họ không thân cận với bệ hạ lắm. Đợi bệ hạ về thả họ ra ... Ta già rồi, thời gian không còn nhiều, ngươi lưu ý những kẻ này, bệ hạ quá trọng tình cảm, dễ bị lừa. Ta chỉ có thể khiến cho bên cạnh bệ hạ bớt đi ít tiểu nhân, chuyện này không cần nói với bệ hạ."
"Nếu quần thần ra tay với Hầu Phong, ngươi không được xen vào."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com