Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 680 - Chương 680: Lời Gan Ruột Của Triệu Bình.

Chương 680: Lời gan ruột của Triệu Bình.

Cuộc hỗn loạn ở Trường An này nhìn tựa như do Vũ Tối gây ra, thực tế sự phát triển sau đó không liên quan gì.

Đó là va chạm vô tình giữa hậu quyền và đế quyền.

Khi Lưu Trường ở Trường An tất nhiên có thể tránh xảy ra chuyện đó, nhưng khi y không có mặt, thái hậu ra lệnh gây nguy hại tới lợi ích của phe hoàng đế, quần thần tự đưa ra quyết định của mình.

Hầu Phong chết tuyên bố tin tức quan trọng với quần thần.

Đế quyền chiến thắng.

Nhưng vấn đề chủ yếu là, mệnh lệnh của thái hậu không hoàn toàn đưa ra để tổn hại lợi ích của hoàng đế mà xuất phát từ bảo vệ hoàng đế. Pháp gia là phe đế vương trời sinh, trong quá trình đó không làm gì, đương nhiên có thể nói là họ vì lợi ích của hoàng đế, nhưng nhìn sâu hơn, đám đại thần trẻ do Lưu Trường đề bạt có mâu thuẫn lớn với những đại thần thế hệ trước.

Thái hậu ra tay, đa phần liên lụy tới lão thần, người Pháp gia hoặc đổ dầu vào lửa, hoặc cách sống xem lửa cháy, bọn họ đại khái đơn thuần không muốn cứu. Các chính sách cấp tiến của Pháp gia xưa nay bị phe lão thần bảo thủ chèn ép, cùng là đế đảng cũng có khoảng cách.

Trương Bất Nghi nhắm chuẩn thời cơ cùng Lưu Chương bình định cuộc hỗn loạn này, đánh dấu sự thắng lợi của phe đại thần trẻ.

Hầu Phong chết, những đại thần theo hắn làm việc đều bị trừng phạt, thứ cỏ đầu tường như Vương Điềm Khải rất thức thời thỉnh cầu thiên tử trừng phạt những kẻ tham dự giết Thái học sinh. Trung úy, tú y, đình úy cũng hoàn toàn quyết liệt với thái hậu, kết quả là giáo úy cổng thành do Lữ Sản thuốc phe thái hậu đảm nhiệm.

Nhưng người sáng suốt thì ai cũng biết, Lữ Sản chẳng có năng lực, chẳng có lá gan để làm đao cho thái hậu.

Lưu Trường chẳng hề có ý tranh quyền với thái hậu, nhưng quần thần thì có.

Hai hệ phái xung đột, đại khái không có người thắng lợi cuối cùng, nhưng thất bại lớn nhất là huân quý Trường An.

Ở Trường An có hơn 300 người tước vị cao cấp, lần này Lữ hậu giết một nửa.

Giết theo kiểu nhổ cỏ tận gốc, chó gà không còn.

Tức là dù Lưu Trường có minh oan cho họ thì cũng chỉ có thể truy phong thôi, cả tông tộc không còn ai sống sót, không cách nào thiết lập lại tước vị đó nữa.

Dù sao chuyện này cũng làm đám huân quý Đại Hán sợ vỡ mật, bọn họ bỏ thói quen mời mọc nhau yến tiệc, thông hôn, mở rộng ảnh hưởng, liên kết với nhau. Ngươi khai khoáng ta vận chuyển, vinh cùng vinh. Giờ họ thấy, bằng hữu của mình quá nhiều rồi.

Trước kia thêm một bằng hữu là thêm một con đường, không ngờ lại là đường xuống hoàng tuyền.

Giờ huân quý còn sống toàn là người ít qua lại, ở nhà vui vầy với thê thiếp.

Những người trước kia quen biết rộng rãi, không chuyện gì không làm nổi, khách khứa đầy nhà, ngày đêm mở tiệc, ở Trường An không ai không biết, giờ chết sạch. Nguyên nhân là, bằng hữu quá nhiều.

Huân quý còn sống không dám trách tội thái hậu, bọn họ trút lửa giận lên đầu Hầu Phong, thế nhưng cả nhà Hầu Phong đã mất tích từ bao giờ rồi.

Chuyện chưa phải đã xong.

"Không có người ngoài biết chuyện này, người biết đều là tâm phúc của trẫm, không dám nói ra ngoài. Thiên tử chiếu mà ngươi nói, mọi người đều nghĩ của huynh trưởng ta ... Mọi sai lầm có Hầu Phong gánh, ngươi cần gì phải thế?"

"Bệ hạ, sao thần có thể để loại như Hầu Phong chết thay mình? Đây là chuyện liên quan tới đạo nghĩa, người thiên hạ có biết hay không không liên quan gì cả."

Lưu Trường nhìn vị xá nhân quật cường của mình, lòng rất muốn giữ lại, nhưng nhìn mái tóc bác phơ, khuông mặt ủa khuất của ông ta làm lùi bước:" Được, trẫm phế ngươi làm thứ dân, nể ngươi tuổi cao, miễn đi tội chết, cắt tóc của ngươi. Mạng này tạm thời giữ lại, tới nước Đường, kiếm một chỗ vì trẫm canh tác, làm ra nhiều lương thực, coi như chuộc tội."

"Đa tạ bệ hạ!!!" Triệu Bình khom người hành lễ, mặt rốt cuộc cũng nhẹ nhõm:

Lưu Trường lại không nhịn được nói:" Cần gì phải thế."

Triệu Bình kiên quyết lắc đầu:" Không thưởng phạt phân minh, sao bệ hạ quản lý tốt được quốc gia?"

Lưu Trường đi tới trước mặt Triệu Bình, nhìn vị xá nhân già:" Trẫm còn định đợi ngươi tuổi già từ quan, xây cho ngươi một gian nhà bên cạnh lăng Tiêu tướng, để ngươi dưỡng lão ..."

Triệu Bình hổ thẹn:" Thần còn mặt mũi nào đi thờ phụng Tiêu tướng ... Bệ hạ, thân đi theo bệ hạ bao năm không có công lao gì, không thể báo đáp ân tình của bệ hạ. Sau này thần không thể hầu hạ bệ hạ được nữa, mong bệ hạ bảo trọng."

"Thần không biết còn bao nhiêu thời gian, thần nghe Tằng Tử nói: Con chim sắp chết, tiếng hót bi ai, con người sắp chết, lời nói thiện chí."

"Cai trị quốc gia tựa như đánh xe tiến lên, thái hậu giỏi quản lý, nhưng vung roi quá mạnh. Dùng roi quất chiến mã là đúng, nhưng quất mạnh quá, chiến mã dễ bị thương thì xe không đi được nữa. Bệ hạ ngược lại, không quất mạnh, nhưng quất liên tục, như thế dễ khiến tuấn mã không sợ đòn roi nữa."

"Thần không có năng lực gì, nhưng thần biết, sách lược trị quốc cao minh nhất thiên hạ, không gì bằng sự ổn định. Chỉ có triều đình và thiên hạ ổn định, quốc gia mới phồn vinh."

" Năm xưa thiên hạ đại loạn, cần dùng pháp điển nghiêm khắc, nhưng giờ khác rồi, với những chuyện nhỏ, không nên làm lớn."

"Thái hậu giống thần, trải qua những chuyện năm xưa, cho nên khi đối diện với thế cục hiện nay, dễ nghĩ tới cách cũ xử trí ... Thần tuy biết điểm này nhưng khi làm lại khó tránh khỏi. Hi vọng bệ hạ coi trọng điều này, đừng vì một chút chuyện mà làm tuấn mã kinh hãi, bách tính bất an."

Lưu Trường bình tĩnh lắng nghe khuyên giản, vì để bệ hạ hiểu được, Trần Bình cố gắng nói thật đơn giản, không dùng quá nhiều điển cố.

"Được, trẫm biết rồi."

Giáp sĩ đi tới, đưa Triệu Bình đi, Lưu Trường đứng nguyên tại chỗ nhìn theo mãi, mắt ánh lên hung tợn.

"Đều vì vu cổ gây ra."

Hôm sau triều nghị, không khí nghiêm túc.

Dù sao vừa trải qua sự kiện như vậy, quần thần có người còn vừa từ đình úy ra, có người mất đi thân nhân hảo hữu, có người vì không làm gì trong chuyện này nên không dám nói nhiều.

Không có gì phải nghi ngờ, Trương Bất Nghi phát huy tác dụng lớn nhất trong chuyện này, nhìn cái mặt đắc ý của hắn là biết.

Chất Đô không kém, hắn làm việc theo lệnh thái hậu, khi Lưu Chương truyền tin, hắn lập tức bắt Vương Điềm Khải và Sài Vũ, ép họ nghe lệnh thiên tử. Hai người kia tức lắm, ta có nói là không nghe chiếu lệnh đâu.

Trương Thích Chi tuy không ngăn cản được thái hậu, nhưng dù sao thái hậu đích thân tới, làm gì có ai ngăn được.

Khiến Lưu Trường thất vọng nhất là Triều Thác, tên này không làm gì cả, thậm chí bị Trần Bình bắt, không phải thường ngày ngươi hung hăng lắm à?

Đám người trẻ tuổi này so với lão thần thời đại chiến Tần mạt, khi gặp chuyện khẩn cấp, phản ứng không khác gì đám trẻ con.

May mắn cho triều đình là Bắc quân từ chối chấp hành chiếu lệnh của thái hậu, người đi đầu từ chối là Chu Á Phu.

Chu Á Phu cho rằng, nếu không có lệnh thiên tử, không phải mưu phản, hắn không hành động. Hắn còn thậm chí bắt giam sứ giả thái hậu phái đi, chỉ đưa về một người báo cáo.

Hàn Tín à, ông ta hoàn toàn không để ý tới chuyện này.

Lưu Trường lạnh lùng nhìn quanh:" Chỉ vài tên vu đã khiến các ngươi thảm hại như thế, quần thần của trẫm thật vô dụng."

Quần thần con vội bái lạy thỉnh tội.

Lưu Trường hỏi: "Còn vu nào còn sống không?"

Trương Thích Chi đi ra đáp:" Bệ hạ, còn hơn hai mươi kẻ sống sót, đã phán quyết, chưa giết."

"Còn sống là tốt, đem hết số vu đó tới cho trẫm."

Chu Xương vội đứng dậy: "Bệ hạ, Tuyên Thất Điện không phải nơi hành hình."

"Ai nói trẫm muốn hành hình, mang cả lại đây cho trẫm."

Lưu Trường đã hạ lệnh, đình úy không dám không nghe.

Bình Luận (0)
Comment