Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 681 - Chương 681: Tuân Tử Thiên Luận.

Chương 681: Tuân Tử Thiên Luận.

Quần thần đều lạnh người, không phải bạo quân nấu đám người này trước mặt họ chứ?

Năm xưa Hạng Vũ thích làm thế, hơi chút là đem người đắc tội với mình nấu trước mặt mọi người, đôi khi còn chia thịt cho người xung quanh.

Khi quần thần xôn xao nghị luận, mấy tên vu được đưa tới.

Đám người này khóc lóc, bị kéo tới trước mặt Lưu Trường càng sợ đái ra quần.

Nhìn bộ dạng đó, Lưu Trường cười ha hả:" Sợ cãi gì, trẫm có giết các ngươi đâu!"

"Trẫm an bài cho các ngươi một cái phòng, ăn uống đầy đủ, cần vật dụng cúng tế gì, trẫm sẽ chuẩn bị cho. Từ hôm nay trở đi, các ngươi không cần đi đâu cả, từ sáng tới tối nguyền rủa trẫm, nguyền rủa một tháng, một năm, mười năm!! Xem các ngươi ai có thể nguyền rủa chết trẫm."

Quần thần nghe vậy kinh hoàng bái lạy.

"Bệ hạ!! Không thể!!"

Lưu Trường mặt đầy khinh bỉ:" Cái gọi là vu chẳng qua là một đám lừa đảo, vậy mà khiến các ngươi sợ như vậy."

"Bọn chúng nếu dự đoán được tương lai, vì sao còn chết trong tay Hầu Phong? Nếu bọn chúng có thể nguyền rủa người khác, năm xưa hoàng đế chôn bao nhiêu phương sĩ, sao không ai nguyền rủa được ông ấy? Toàn là rắm thối hết! Dân thôn dã ngu xuẩn tin kẻ này, không ngờ các ngươi cũng tin."

"Hoang đường!"

Một tên vu run bần bật lên tiếng:" Bệ hạ, bọn thần không dám ..."

"Phải nguyền rủa, nếu không rủa được trẫm chết, trẫm nấu ngươi, diệt toàn tộc."

Đám vu khóc ròng, bọn chúng có năng lực đó không, bản thân biết rõ nhất, chỉ đành giải thích:" Bệ hạ có khí thiên tử, không cách nào nguyền rủa được."

Lưu Trường cười lạnh:" Trẫm trẻ quá, các ngươi không làm gì được chứ gì? Được, trẫm kiếm cho các ngươi hai người tuổi cao, không có khí thiên tử ... Trương thiếu phủ, Nam Việt vương ra đây ... Nguyền rủa ba người bọn trẫm! Hai vị này là đại thần lớn tuổi nhất trên triều, tuổi quá hoa giáp, các ngươi nguyền rủa, phàm có ai chết, trẫm tha cho các ngươi."

Trương Thương rất bình tĩnh, ông ta hoàn toàn không tin thứ này.

Triệu Đà thì kinh hoàng, hỏng rồi, quả nhân chuyến này đúng là không còn nhiều thời gian nữa.

“ Bệ hạ, dù vu cổ không đáng tin, nhưng hạ lệnh cho chúng nguyền rủa vẫn không lành." Thời gian qua Chu Xương ngày càng thấy lực bất tòng tâm, ông ta tuổi đã cao, bệ hạ thì không ngừng gây chuyện, làm ông mệt mỏi tinh thần lẫn thể xác, không phải lão thần nào cũng càng già càng dẻo dai như Trương Thương, Triệu Đà.

"Chẳng lẽ khanh cũng tin vu cổ? Trẫm muốn vạch trần bộ mặt thật của chúng."

Chu Xương thở dài:" Bệ hạ, nếu muốn cấm vu, hoàn toàn có thể để Chất Đô tuyên truyền trên công báo, viết bài liên quan tới vu lừa đảo, làm hỏng thanh danh chúng, để bách tính không dễ tin nữa là được. Chuyện này bệ hạ có thể để Trương thiếu phủ làm, ông ấy thích hợp nhất."

Lưu Trường kinh ngạc nhìn Trương Thương:" Sư phụ, thật vậy không?"

Trương Thương không phản bác:" Nếu bệ hạ sai bảo, thần có thể làm."

Thấy Lưu Trường chưa hiểu, Chu Xương giải thích:" Bệ hạ biết Tuân Tử nhìn nhận quỷ thần ra sao không?"

"Không biết."

"Tuân Tử nói, Vu nhi vũ, hà dã? Vô hà dã, do bất vu nhi vũ dã ..."

Thấy mắt thiên tử càng mù mờ, Chu Xương lần nữa thở dài, bảo Trương Thương:" Ông giải thích đi."

Lưu Trường chưa bao giờ thấy Trương Thương nghiêm túc như vậy, ông ta lúc nào cũng lười nhác, mắt thì lờ đờ, chẳng bận tâm tới cái gì. Nhưng lúc này y thấy mắt sư phụ lóe ánh sao, người bất giác ngồi thẳng hơn.

"Lão sư thần nói, đại tự nhiên vận hành biến hóa có quy luật nhất định, không vì Nghiêu Thuấn mà tồn tại, không vì Kiệt Trụ mà tiêu vong, dùng phương pháp tốt nhất ứng theo quy luật tự nhiên, chuyện sẽ thành. Dùng cách trái quy luật tự nhiên, chuyện sẽ hỏng."

"Lão sư thần nói ..."

Giọng Trương Thương ngày một vang, toàn thân phát tán ra hào quang chưa từng có, như phong ấn trên người bị phá bỏ, lộ ra thân phận đại nho.

"Sao rơi xuống, cây cối nứt đổ, có người sợ hãi hỏi: Chuyện này là sao?"

"Lão sư thần đáp: Chẳng có gì! Đó là thay đổi của tự nhiên, là hiện tượng ít xuất hiện thôi! Chớ sợ!"

"Tế tự cầu mưa, mưa liền đổ xuống, có người hỏi: Thế này là sao?"

"Lão sư thần nói: Chẳng sao cả, không tổ chức cầu mưa cũng có mưa. Tế từ là bày vẽ, cúng hay không cũng mưa."

Lưu Trường nghe tới đờ người, cúng hay không cũng vậy? Đây thực sự là lời một đại nho nói sao? Mắt y không ngừng tỏa sáng.

Y tìm được điểm chung với tổ sư.

Chúng ta đều thích dùng điển cố, không hỏi lai lịch điển cố, đều nóng tính, đều thích chửi mắng người ta, đều không tin quỷ thần ... Nghĩ tới đó Lưu Trường sững sờ. Trời ơi! Thì ra trẫm đã đạt tới cảnh giới Tuân Tử rồi.

"Hiền thay!" Lưu Trường không nhịn được vỗ tay, y hiểu ý Chu Xương rồi, tư tưởng của Tuân Tử là hoàn toàn không tin thứ này, cả tế tự còn là giả nói gì tới vu cổ:" Sư phụ, trẫm chuẩn bị xây một phủ đệ ở Trường An, triệu tập đại nho có tiếng trong thiên hạ, tới nghiên cứu học thuyết tổ sư."

"Hả?" Trương Thương bất ngờ, ông ta lắc đầu:" Chỉ sợ đám người đó bịa bừa bôi bậy, trăm năm sau lại thành học thuyết tiện nho."

"Ha ha ha, chân truyền của tổ sư ở đây, ai sửa bậy được?"

"Bệ hạ, đệ tử của lão sư nhiều lắm, hoàn toàn có thể để người tài năng hơn làm."

"Không, sư phụ làm, vừa rồi sư phụ nói hay lắm, ngay cả trẫm cũng hiểu."

Khi tán triều, quần thần rời đại điện, Chu Xương nói:" Bệ hạ muốn phổ biến học thuyết của Tuân Tử, ông phải chú tâm vì bệ hạ làm chuyện này."

Trương Thương trông có vẻ không vui:" Lão sư ta từng nói, khi một học thuyết được chú ý quá nhiều cũng là lúc nó nghênh đón khảo nghiệm nghiêm ngặt nhất. Chỉ sợ lão phu thành kẻ địch chung của các phái."

Chu Xương bày ra vẻ mặt bừng tỉnh:" À, phải rồi, thiếu chút nữa quên, ông khác người ta, ông là người tiếc mạng nhất. Khi người khác đều mạo hiểm làm việc, chỉ ông là nấp ở nhà, lấy cớ bị bệnh không ra ngoài ... Ông chỉ để ý tới thê thiếp bên cạnh mà thôi."

Trương Thương không thèm để ý tới lời trào phúng đó:" Không thể trách ta được, lão sư ta dạy thế."

"Chẳng lẽ ông học thuật phòng the từ Tuân Tử?"

"Năm xưa lão sư triệu tập bọn ta lại, hỏi chí hướng, các sư huynh của ta đều muốn làm quốc tướng, muốn làm hiền nhân. Khi lão sư hỏi ta, ta nói muốn làm quan, mỗi ngày ăn thịt, ngủ thêm vài mỹ nhân."

Chu Xương há mồm kinh ngạc:" Tuân Tử không đuổi ông ra ngoài à?"

"Không, lão sư không giận, còn cười gập người, bảo ta, nếu nghĩ thế thì đi làm đi. Hiện giờ ta vẫn làm theo lời lão sư."

Chu Xương á khẩu, khi Trương Thương đi rồi, ông ta mới phản ứng, mắng:" Khi đó Tuân Tử mà biết vài mỹ nhân của ông là hơn trăm mỹ nhân sẽ không nói thế đâu."

Trương Thương về tới phủ, không vui vẻ gì.

Ông ta thực sự không thích tranh chấp học thuật, trước kia ông ta lười biện luận mới nhận Giả Nghị làm đệ tử, để đứa đệ tử không nên hồn đó giúp mình đi cãi nhau với học phải khác. Ai ngờ đứa đệ tử đó đi làm quốc tướng rồi, chuyện thối nát rơi vào người mình. Có điều không sao, học phái khác gây chuyện, ông đóng cửa không tiếp là được.

Chỉ là chuyện diễn ra không như ý ông.

Khi thiên tử trống giong cờ mở xây dựng phủ, tuyên bố mời người tới nghiên cứu học thuyết Tuân Tử, Trương Thương liền thành đối tượng bị người ta khinh bỉ, loại người đạo đức thiếu sót ấy mà cũng xứng làm chuyện này à?

Trương Thương liên tục từ chối mấy người tới nhà thỉnh giáo.

Nhưng hành vi này khiến càng nhiều người kéo tới, vì bọn họ nghĩ, ông ta sợ rồi.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment