Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 682 - Chương 682: Ngươi Là Dư Nghiệt Của Vũ Tối À?

Chương 682: Ngươi là dư nghiệt của Vũ Tối à?

Khi Trương Thương rời phủ tới thiếu phủ, xe bị đám người này ngăn lại.

"Trương công, nghe nói ngài bệnh nặng, hôm nay rốt cuộc đã thấy ngài."

Trong đám người tìm tới không chỉ có học phái khác, còn có cả người Nho gia.

Một bộ phận phản đối Tuân Tử, đa phần phản đối Trương Thương, bọn họ đồng ý với bệ hạ xây phủ, nhưng đều hi vọng mình tiếp nhận việc này.

Trương Thương cười ha hả:" Đa tạ hậu ái, ta phải tới thiếu phủ làm việc, ngày sau tụ họp."

"Xin ngài chớ gấp, bọn mỗ có chuyện rất quan trọng muốn thỉnh giáo ngài."

"Ta tài hèn học cạn, các vị muốn thỉnh giáo gì? Ở Trường An, đại nho chỉ có Phù Khâu Bá! Cả đời này của ta cũng chỉ kính phục ông ấy. Nếu chư vị muốn thỉnh giáo hãy đi tìm ông ấy, nếu muốn ta cảm phục, cũng có thể thuyết phục ông ấy trước."

Tức thì có đại nho nói:" Phù Khâu công bị khổ ở đình úy, nay vẫn ở nhà dưỡng bệnh, sao có thể đi tìm ông ấy."

"Vậy đợi ông ấy khỏe lại ... Chư vị ta đi trước đây."

"Chẳng lẽ Trương công sợ sao?"

"Đúng, các vị bụng đầy kinh luân, ta tất nhiên là sợ."

"Ngài ...."

Đối diện với một kẻ trơn như trạch, mọi người hết cách.

Thấy đám người đó nói không ra lời, Trương Thương bảo đánh xe đi tiếp, đột nhiên có người hô lên:" Tuân Tử thiếu đức."

Trương Thương sững người, từ từ quay đầu lại, nhìn người trước mặt, ông ta nhìn quanh tìm kiếm.

"Trương công, ngài đang tìm ai?"

"Ta tìm quân tử có đức, tìm mãi không thấy."

"Ngài ..."

Lại có kẻ hét lớn:" Nghe nói ngài dùng học thuyết Tuân Tử, khuyên bệ hạ bỏ tế tự, có phải muốn chuốc tội cho xã tắc không?"

Trương Thương nhìn kẻ ngông cuồng này, bình tĩnh hỏi lại:" Các vị coi trọng tế tử, tin tưởng vu cổ, chẳng lẽ là dư nghiệt của Vũ Tối?"

"Ngài, ngài ngài ... Ta không không ..."

Vừa rồi Trường An trải qua một phen gió tanh mưa máu, có ai không nghe thấy cái tên Vũ Tối là sợ vỡ mật, giờ Trương Thương nhắc tới, vài kẻ đứng xa sợ dính líu lặng lẽ đi xoay người bỏ đi rồi.

Trương Thương bình tĩnh đánh xe đi.

"Ài, phiền toái, cứ muốn tìm ta biện luận, giờ phải làm sao đây?"

…………. ………….. …………..

"Phù Khâu công, lần này hết thảy cái sai đều do trẫm, mong khanh khoan thứ." Lưu Trường lúc này ngồi bên giường dỗ Phù Khâu Bá:

Phù Khâu Bá sau khi được thả ra thì ở nhà dưỡng bệnh.

Không phải vì ông ta bị hành hạ gì, Hầu Phong có điên cuồng tới đâu cũng không làm thế với ông già tuổi cao như vậy. Chủ yếu là vì ông áy này vì không bảo vệ được học tử của mình, hơn một thái học sinh bị chết, ông cực kỳ đau lòng.

Thời gian qua ông không ăn không uống, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt.

Lưu Trường biết chuyện này, vội vàng mang thái y tới thăm hỏi, nhưng nói thế nào cũng không được, ông đã căn dặn hậu sự, chuẩn bị lấy cái chết tạ tội rồi.

Nghe Lưu Trường nói thế, Phù Khâu Bá rốt cuộc cũng chịu mở miệng.

"Bệ hạ không có ở Trường An, chuyện này đâu liên quan gì tới bệ hạ?"

"Khi đó khanh cũng không ở thái học, đâu liên quan tới khanh."

"Thần không dạy bảo được chúng, khiến chúng mạo hiểm như thế, sao tính không có lỗi chứ?"

"Vậy trẫm không quản giáo được đại thần, trẫm cũng có tội."

Phù Khâu Bá trầm mặc một chút, nói:" Bệ hạ, bọn chúng không có lòng riêng, đều vì Đại Hán ... Có lẽ cách làm không đúng, nhưng không có ý xấu."

"Trẫm biết, khanh yên tâm, trẫm nhất định không để chuyện tương tự xảy ra. Có điều khanh ăn chút đi, đừng trừng phạt bản thân như thế, nếu không trẫm cũng ở đây không ăn không uống, coi như trừng phạt."

Chiến thuật lưu manh đúng là có tác dụng nhất, khi Lưu Trường sai người trải chiếu trong phòng thì Phù Khâu Bá phải khuất phục, ăn một ít.

Lưu Trường cố gắng thay đổi đề tài, di chuyển tới học thuyết Tuân Tử.

"Bệ hạ suy nghĩ như vậy thì tốt quá, năm xưa lão sư từng gọi bọn thần tới hỏi chí hướng, các sư huynh người nói muốn làm quốc tướng, người nói muốn cứu vớt quốc gia. Thần nói, muốn mở học cung, thu nhiều đệ tử, chuyên tâm dạy chúng thành người như lão sư."

"Vậy tổ sư hẳn vui lắm."

"Không, lão sư nghiêm khắc nói: Ngươi không làm được người như ta. Huống chỉ có một, Bá chỉ có một."

"Huống là ai thế?" Lưu Trường thấy Phù Khâu Bá há hốc mồm thì chợt hiểu:" Té ra là nói bản thân ông ấy."

"Lão sư nói đúng, thần không trở thành được người như lão sư, không dạy bảo tốt đệ tử mình, không bảo vệ được chúng."

Thấy đề tài lần nữa chuyển sang cái này, Lưu Trường lảng đi, hỏi chuyện cũ của Tuân Tử, dù sao ông già này cũng chịu ăn rồi, còn sống là đủ, chuyện khác đợi thong thả đi, dù sao già rồi, chẳng phải đau khổ lâu đâu.

Nay rất nhiều đại thần Trường An rơi vào tay tư không Ngô Tề hầu Dương Thành Duyên.

Vị Ngô Tề hầu này chẳng phải là cường nhân gì, ông ta chẳng biết đánh trận, cũng chẳng hiểu đạo trị quốc lắm.

Vụ án vu cổ này cuốn qua Trường An, vô số đại thần liên lụy, chỉ có ông ta là không, ngay Hầu Phong còn chẳng nhớ trong triều có một vị đại thần như thế.

Trương Thương nhìn tòa phủ cao lớn được xây lên, sau này ông không chỉ làm thiếu phụ lệnh, còn kiêm thượng thư, phụ trách cả cái thiên luận phủ này.

Đúng thế, tòa phủ mới này được thiên tử ban danh Thiên Luận, dựa vào Thiên Luận của Tuân Tử. Có điều cái tên này thực ra rất là ... Thôi bỏ đi, bệ hạ đã rất nỗ lực rồi, ít nhất còn biết trong rất nhiều văn chương của tổ sư có một cái gọi là Thiên Luận.

Dương Thành Duyên chỉ cười khà khà nhìn tòa phủ, ánh mắt đó làm Trương Thương sởn gai ốc, vì giống hệt ánh mắt ông ta khi vỗ về thê thiếp của mình.

"Trương tướng có thấy không, cái cống nước ngoài phủ chính là hệ thống thoát nước ta dùng cho Trường An, nhưng cải tiến không ít, ngài xem ...." Vị tư không này quỳ luôn xuống bên cống, giới thiệu cho Trương Thương, bệ hạ ra lệnh không được sơ suất, phải thiết kế tòa phủ này cho tốt, nên ông ta đem hết ý tưởng bao năm dùng lên nó:

Tỏa phủ này trong ngoài bốn tầng, có sáu con đường nhỏ, các loại kiến trúc đầy đủ, bỏ phong cách kiến trúc đối xứng của nước Tần, tổng thể là một kết cấu hình quạt, đột phá tư tưởng thiết kế và thẩm mỹ đương thời.

Trương Thương vừa nghe vừa gật gù:" Ừm, ngươi còn nghĩ tới động đất, không tệ."

Là một vị đại nho, Trương Thương trừ nho học thì cái gì cũng tinh thông, không phải là ông không thông thạo nho học, nhưng là một đại nho, thành tựu lớn nhất đời của ông là Cửu chương toán thuật, rồi chế định ra lịch pháp, luật pháp... Toàn những thứ không liên quan tới Nho thuật mà là học thức dùng vào quốc kế dân sinh.

"Chuyện xây dựng ở Trường An, để ngươi lo liệu, bệ là đúng là không tìm sai người."

Dương Thành Duyên lắc đầu:" Bệ hạ thúc giục quá gấp, trong thời gian ngắn ta khó hoàn thành được, nhiều ý tưởng chưa được thực hiện. Hà Tây, Sóc Phương, Cửu Nguyên, Vĩnh Xương, Châu Phiên, những quận mới này đều phải xây thành trì. Vị trí khác nhau, kẻ địch khác nhau, tác dụng cũng khác, ta rất muốn tới những nơi đó xây thành ... Chỉ là bệ hạ cho rằng những nơi đó chỉ cần một tiểu công là hoàn thành, nên không cho."

Trương Thương hiểu rồi, vị này bình thường ít nói, hôm nay lại nói nhiều với mình như thế là vì cái này:" Được, lát nữa gặp bệ hạ, ta sẽ nói chuyện này."

Hai người đi vào phủ, chính giữa phủ là một tự đường, vừa đi vào, Trương Thương liền bái lạy.

Vì nơi này cung phụng lão sư Tuân Tử.

Trương Thương hành lễ xong nhìn bái trí xung quanh, lấy làm lạ:" Bên cạnh lão sư ta còn có hai vị trí trống là sao?"

"Bệ hạ căn dặn, vị trí bên phải là để cho Khổng Tử."

"Ồ, vậy vị trí bên phải là Mạnh Tử?"

"Không, là bệ hạ."

"Hả?" Trương Thương lảo đảo:" Ai?"

Dương Thành Duyên đắng miệng:" Bệ hạ nói, tái học của mình truyền thừa của tổ sư đã đạt tới trình độ thánh hiền, có thể vào Nho miếu."

Mặt Trương Thương co giật:" Ông không khuyên ngăn à?"

"Tất nhiên là có, ta nói với bệ hạ, nói hành vi này là bất kính với tiên hiền, huống hồ người sống không thể tế tự, tổn hại tới hồn linh. Sau đó bệ hạ bảo ta nói chuyện quỷ thần là dư nghiệt của Vũ Tối, ta không dám nói nữa ..."

Trương Thương tức giận:" Chuyện Vũ Tối họa hại vô cùng, chết không biết bao nhiêu người, sao bệ hạ có thể lấy ra làm trò đe dọa."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment