Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 683 - Chương 683: Tên Đó Rất Tệ, Trẫm Sẽ Trọng Dụng.

Chương 683: Tên đó rất tệ, trẫm sẽ trọng dụng.

Lúc này Lưu Trường lại đang ở ngoài thành Trường An.

Tường thành vừa xây xong, trông cao lớn, uy vũ bất phàm.

Giống chủ nhân của nó cúi đầu nhìn thiên hạ, làm không ai dám nhìn thẳng, những hùng thành năm xưa như Hàm Đan đã không cách nào so sánh với Trường An nữa.

Vì không kinh động bách tính, Lưu Trường chỉ mặc hoa phục tơ vàng bình thường, ngay cả ngọc cũng không đeo nhiều.

Lưu Trường tới tiễn biệt, người chuẩn bị đi, đương nhiên là Triệu Bình.

Trương Bất Nghi đứng bên cạnh Lưu Trường, nhìn Triệu Bình đầu trọc lốc, không nói ra được lời móc xỉa.

Rất nhiều người coi chuyện cắt tóc thay đầu là trò cười, thực ra cắt tóc cắt râu ở thời đó là sự trừng phạt vô cùng nghiêm trọng, là xỉ nhục lớn nhất với một quý tộc, thậm chí còn kinh khủng hơn cắt .... Thời Chiến Quốc, nếu có đại thần biết phải đối diện với sự trừng phạt đó sẽ nuốt vàng tự sát để tránh bị sỉ nhục.

Thời Hán thì tình hình có khá hơn, nhưng mà chẳng khá hơn là bao.

Thời khắc này Triệu Bình trông rất nhẹ nhõm, tựa như đi nghỉ phép.

"Bệ hạ, thần là người có tội, sao dám để bệ hạ tới tiễn."

"Nơi này không có hoàng đế và quốc tướng, chỉ có Đường vương và xá nhân thôi." Lưu Trường không để ý:" Quả nhân lựa chọn cho ngươi một chỗ tốt, thứ tử Hồi của Quý Bố ở đó, quả nhân dặn rồi, nếu có chuyện gì đi tìm hắn."

Triệu Bình cảm khái:" Nhi tử của Quý Bố không ưu tú như nhi tử của Chu Bột, nhưng đều là người chính trực thành tín."

Nói tới đó ông không khỏi buồn bã, ông có ba nhi tử, một chết trong tay Hạng Vũ, một chết trong tay Điền Vinh, một chết trong tay Long Thư.

Ông không còn hậu nhân nữa, chỉ có một mình.

Triệu Bình khi ở nước Tần đã được phong hầu, tuổi ông đã rất cao, lần này yên tâm an hưởng tuổi gia, không có tiểu nhân tới chọc giận nữa.

Trương Bất Nghi cười nói:" Ông nên nghỉ sớm rồi mới đúng, chuyện triều đình không phải người ngu độn như ông có thể quyết định."

Triệu Bình gật đầu:" Bởi thế ngươi nhất định sẽ không thành quốc tướng."

Trương Bất Nghi đang định cãi, nhưng lại nhìn sang Lưu Trường:" Bệ hạ, thần có thể thành quốc tướng chứ?"

"Ừ ... Ừ .. Tất nhiên ..."

Lưu Trường đáp qua loa làm Trương Bất Nghi không nói ra lời, Triệu Bình không nhịn được cười.

"Triều Thác vốn cũng định đi tiễn ngươi, ta không đồng ý."

Triệu Bình đắc ý cười ha hả:" Triều Thác không phải không có tài, chỉ là quá cấp tiến, coi thường người khác ... Thần mời hắn tới, hắn không dẫn theo giáp sĩ ... Ha ha ha, lúc thần ra lệnh bắt hắn, hắn còn ngu ngốc hỏi thần muốn làm gì?"

Lưu Trường rất tán đồng:" Triều Thác bị quả nhân dạy bảo rồi, quả nhân dùng tới điển cố Bạch Khởi chôn người Triệu ..."

Là một người Tần khi nghe đại vương nói "ngay cả Bạch Khởi cũng không thể chiến thắng”, khóe miệng ông điên cuồng co giật, nhịn, nhịn đi, ai bảo đây là đại vương. Cả Đại Hán trừ vị này ra thì chẳng ai dám nói thế.

Trước khi ly biệt, Triệu Bình để lại cho Lưu Trường lời cảnh báo cuối cùng.

Trương Bất Nghi không nghe rõ ông ta nói gì.

Xe ngựa đưa người từ từ biến mất nơi xa.

Lưu Trường dẫn Trương Bất Nghi về Trường An, trên đường đi, Trương Bất Nghi có chút trầm lặng.

Cái tên đấu tranh với Triệu Bình mười mấy năm, lúc này vậy mà lại thương cảm.

"Bệ hạ, lần này Triều Bình đi, sau này e không gặp lại được nữa."

Lưu Trường liếc hắn một cái:" Muốn gặp ông ấy không phải dễ à? Ngươi đợi khi nào Chu Xương đi một mình, đâm cho một phát sau lưng, hôm sau trẫm sẽ ném ngươi vào xe tù tới nước Đường cùng Triệu Bình."

Khi hai người về tới hoàng cung, từ xa thấy mấy người đang đợi, trong đó có cả Trương Thương.

Lưu Trường ngạc nhiên lắm, sư phụ ngày trăm công nghìn việc, vậy mà hôm nay lại cùng quần thần tới đây đợi mình.

Lưu Trường không nhiều lời, lệnh quần thần đi theo mình, nhàn nhã về Tuyên Thất Điện.

Thời gian qua vì Lưu Trường ra ngoài, quốc sự tích trữ không ít, cần Lưu Trường quyết định, ít nhất cũng phải nghe quần thần báo cáo.

Đầu tiên là Phùng Kính, ông ta phụ trách chế định quy cách lễ nghi và tước vị chư vương Tây Vực. Chư vương Tây Vực rất nhiều, Phùng Kính dựa theo chế độ của triều Hán, tổng hợp các phương diện của họ, cấp tước vị tương ứng, từ số lượng đãi thần tới chuyện ăn mặc, tuân thủ nghiêm ngặt theo Hán lễ.

Lưu Trường nghe mà phát mệt, so với nghe chuyện này, y chẳng thà dẫn người đi Tây Vực.

"Chư vương đều đồng ý phải con cái mình tới Trường An học tập lễ pháp ..."

Chuyện này do Lục Giả phụ trách, đám võ tướng Chu Bột cho rằng nên trực tiếp tiêu diệt các quốc gia này, kiến lập quận huyện, nhưng Lục Giả không đồng ý. Trước tiên là Tây Vực quá lớn, quan lại Đại Hán thiếu hụt nghiêm trọng, hiện căn bản không làm được.

Huống hồ các vùng Tây Vực phong tục khác biệt quá lớn, mâu thuẫn trùng trùng, thế lực phức tạp, mệnh lệnh triều đình muốn tới được nơi này hơn một năm, vậy sao được.

Vì thế Lục Giả phản đối ý tưởng thiết lập quận huyện, đề xuất biến những người này thành chư hầu vương Đại Hán, ông ta rất coi trọng trữ quân các tiểu quốc này, chỉ cần họ lớn lên ở Trường An, tiếp nhận văn hóa Đại Hán hun đúc khi quay về sẽ thành chư hầu vương Đại Hán thực sự.

Đáng tiếc, tông thất nữ Lưu gia quá quý giá, tông thất chỉ giỏi sinh nhi tử. Về chuyện này Lữ Lộc biểu thị đừng lo, nữ nhi Lữ gia ta nhiều lắm, đủ dùng.

"Được, được, được, nói hay lắm! Cứ làm thế đi!" Lưu Trường gật đầu, để vị này đi sớm:

Phùng Kính hành lễ rời đi.

Người thứ hai tới báo cáo là Sài Vũ, không ngờ ông ta từ quan hồi hương.

Lưu Trường ngạc nhiên lắm, trong số mãnh tướng hiện nay thì Sài Vũ còn rất trẻ, người này đánh trận rất dữ, đại phá Chương Hàm, bao vây Hạng Vũ, đánh Trần Hi, phá Hung Nô, giết Hàn Tín .... À, chính là Hàn vương Tín ấy.

"Khanh còn khỏe, sao đã xin nghỉ?"

"Bệ hạ, thần không chịu được nỗi nhục này!" Giọng Sài Vũ hơi run:

Chất Đô hai lần ra tay đều nhắm vào vị lang trung lệnh Sài Vũ này, ngươi nhổ lông dê cũng đừng tóm một con ra sức nhổ chứ? Não công trẻ thêm ba mươi tuổi, ngươi còn dám không?

Lưu Trường nhìn Sài Vũ ủy khuất, an ủi : "Khanh phụ trách thủ vệ trẫm, sao có thể nói thế? Chất Đô không hiểu chuyện, khanh đừng trách tên nhãi đó, trẫm sẽ bắt hắn thỉnh tội."

Sau khi xảy ra chuyện, Lưu Trường lại cải tiến hệ thống phòng ngự ba tầng của Trường An. Trường An lần này mở rộng đã phân chia càng rõ ràng, giáo úy cổng thành là tầng đầu tiên, ngoại thành do trung úy phụ trách, nội thành do vệ úy phụ trách, cung điện do lang trung lệnh phụ trách. Phân công rõ ràng, không có trên dưới, chỉ phục tùng chiếu lệnh thiên tử.

Lưu Trường không tin dưới tình huống như thế còn có người có thể làm Trường An rung chuyển.

Vỗ về Sài Vũ xong, Lưu Trường mới nói tới chuyện trọng yếu.

"Trẫm muốn trưng dụng lương gia tử trong nước đảm nhận lang quan, khanh phụ trách chuyện này, phải lựa chọn cẩn thận, trong nước nhiều hiền lương, con cháu họ đại khái có thể đảm nhiệm được."

Sài Vũ đương nhiên hiểu ám thị đó, mọi người vừa ăn một cái gậy, bệ hạ chuẩn bị viên kẹo. Lang quan à, thực ra là làm bạn bên thiên tử, nói không chừng hôm nào đó được trọng dụng, dù là ra ngoài cũng từng là lang quan ở bên bệ hạ, nói ra rất có thể diện. Chỉ cần không phải là làm lang quan cho Lưu Doanh thì rất có thể diện.

Sài Vũ tất nhiên nhận lệnh, tiếp đó ông ta lại nói:" Bệ hạ, thần còn có một chuyện."

"Nói đi!"

"Thự trưởng Phùng Đường vì xúc phạm bệ hạ mà vào ngục, người này rất có tài năng, nếu bệ hạ tha thứ cho ông ta ..."

"Ha ha ha, trẫm nghe nói người này thường ở cùng Lưu Kính, suốt ngày nói xấu trẫm."

"Bệ hạ, Phùng Đường là trực thần, trong số đại thần bệ hạ sủng ái, Loan tướng, Quý tướng đều là người như vậy, xin ..."

Lưu Trường xua tay cắt lời:" Khanh vừa nói cái gì nhỉ?"

Sái Vũ ngớ ra: "Thần nói Loan tướng ..."

"Ha ha ha, tên đó tính khí rất tệ, thấy chuyện không vừa mắt là chống đối, phải không?"

"Vâng!"

"Lại còn cố chấp, dọa thế nào cũng không được, nhận định chuyện gì là tuyệt đối không nhún, tới đình úy cũng không hối hận, phải không?"

"Vâng, bệ hạ ..."

"Rất tốt, khanh đưa ra đi, để ông ta ở nhà nghỉ vài ngày, trẫm tự có trọng dụng."

"Vâng!"

Sài Vũ không biết bệ định làm gì, nhưng có thể cứu Phùng Đường ra khỏi đại lao là đủ rồi.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment