Người cuối cùng tới là Trương Thương, Lưu Trường uể oải nói:" Sư phụ, nếu có chuyện gì quan trọng, chúng ta để mai hẵng nói đi. Hôm nay trẫm vì chính vụ vất vả, ngồi đây cả ngày, tinh thần kiệt quệ, không sức đâu mà xử lý đại sự nữa."
Trương Thường tròn mắt:" Bệ hạ tiếp kiến đại thần chưa tới một canh giờ mà."
"Hả? Không thể nào!!" Lưu Trường thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chán nản nói:" Được rồi, khanh nói đi."
Trương Thương nói chuyện tư không:" Thần thấy người này rất đáng nể, có thành tựu ở mặt xây dựng, có thể để ông ta xây dựng thành trì các nơi."
"Sư phụ, một tòa thành cao lớn, mấy vạn người bao vây mà không công phá được là vì sao?"
Lữ Lộc đang pha trà ngớ người, không xong, bệ hạ lại muốn dùng điển cố rồi, mình có nên đi tìm Phù Khâu Bá không?
Trương Thương cũng ngớ người, thằng nhãi này hôm nay dùng điển cố bình thường thế, đây là câu nói của Mạnh Tử, kẻ có đạo được nhiều người giúp, kẻ mất đạo không ai giúp. Có điều ông vẫn phối hợp đáp:" Thần không biết ạ."
Lưu Trường lắc đầu: "Vì sĩ tốt công thành quá ít, tướng lĩnh không đủ ưu tú. Nếu Hoài Âm hầu dẫn một trăm vạn quân đi đánh trận, có thành nào không phá được? Vì thế, gia cố tường thành không bằng thao luyện quân đội, thăng thêm sĩ tốt, tuyển dụng tướng lĩnh ưu tú, sư phụ thấy sao?"
Môi Trương Thương run mấy lượt mới nói được, té ra chẳng phải điển cố gì, mình đánh giá cao đứa đệ tử này quá:" Bệ hạ nói cũng không phải không có lý ... Chỉ là hưng vong có thời, lúc suy vong tường thành có thể bảo vệ giang sơn và bách tính, không thể xem nhẹ. Huống hồ Dương Thành Duyên xây thành không chỉ để phòng bị đích, còn đường sá, thoát nước, phòng chống thiên tai, bố cục ..."
Lưu Trường rất tán đồng: "Sư phụ nói hay lắm, không giống trẫm nghĩ. Vậy làm theo sư phụ nói đi, để Dương Thành Duyên phụ trách chuyện này, phái giáp sĩ bảo vệ ông ấy, lệnh công quan các nơi phải phục tùng. Phải rồi, sư phụ có thể đi tìm thái phó, để Hảo huynh đệ của trẫm tặng ông ấy vài con ngựa đánh xe."
"Đa tạ bệ hạ!"
Trương Thương thỏa mãn rời đi, ông ta ghét phiền phức lắm, lần này giúp Dương Thánh Duyên là vì khi đó người này miêu tả kiến trúc với vẻ si mê.
Lữ Lộc ngạc nhiên nhìn Lưu Trường:" Bệ hạ, vừa rồi Trương công nói, bệ hạ hiểu hết à?"
"À .. Ừ .. Đương nhiên là hiểu rồi. Chúng ta không nói cái này nữa, bên ngoài không còn đại thần nữa chứ?"
"Không còn ạ, bệ hạ thực sự muốn thả Phùng Đường sao?"
"Ha ha ha, trẫm sẽ trọng dụng ông ta."
Khi Lưu Trường đắc ý ngâm nga tới Hậu Đức Điện thì Tào Xu đứng bên ngoài, tựa hồ đợi gì đó, điều này khiến y kinh ngạc. Ai có thể khiến Xu phải đợi chứ? Chẳng lẽ nàng đắc tội với a mẫu.
Lưu Trường tới gần, Tào Xu khẽ lắc đầu bảo y đừng nói chuyện.
Đứng ở bên ngoài loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc, đầu tiên là tiếng trống, rất vang, nối liền không dứt, không trầm như tiếng trống trận, mang theo tiết tấu nào đó. Lưu Trường không nhịn được rung đùi. Tiếp đó lại truyền ra tiếng đàn, tiếng đàn này càng dễ nghe hơn, tuy mang chút thương cảm, tựa oán khúc nước Sở.
Lưu Trường hạ thấp giọng xuống:" An đang đàn đấy à?"
Tào Xu gật đầu:" Tiếng đàn thật hay, năm xưa Chung Tử Kỳ nói vời vợi như núi cao, miên man như sông chảy. Nghe khúc này, thì ra không phải giả."
" Đúng thế."
Lưu Trường gật gù, có điều nhìn Tào Xu tán thường, y thấy chua chua:" Thằng nhãi này, chính sự không làm, đi đàn trống, trẫm không thể dung thứ được! Bên cạnh nó thiếu một xá nhân quản giáo."
Tào Xu vốn định phản bác, nhưng nghe nói tới xá nhân, mắt sáng lên:" Bệ hạ muốn an bài xá nhân cho An sao?"
"Đúng, trẫm chuyên môn chọn cho nó một năng thần chính trực, để khuyên gián nó."
"Tốt quá." Tào Xu vui lắm:" Bệ hạ vì sao không mời người ấy tới đây, bày tiệc khoản đãi?"
Xem ra Tào Xu cũng biết Lưu Trường không tin được, muốn xem vị xá nhân mà y dày công lựa chọn có trình độ thế nào.
Lưu Trường toét miệng cười:" Hoàng hậu, chuyện xá nhân trẫm sẽ an bài thỏa đáng ... Chỉ là trẫm vì nhi tử nàng tìm xá nhân, nàng phải bồi thường chứ?"
Tào Xu lườm y:" Nói chuyện đàng hoàng."
"Mai trẫm mời tới, vậy chuyện bồi thường ..."
"Bồi thường gì thế ạ?"
Đột nhiên có người cắt ngang, là Lưu An dẫn đệ đệ Lưu Bột đi ra, hai đứa tò mò nhìn họ.
Lưu Trường nổi giận:" Nhãi con, chuyện của người lớn, hỏi bừa cái gì? Còn không cút tới Trường Lạc cung."
Lưu An nhún vai chẳng để ý, a phụ lúc nào cũng hung dữ, nó quen rồi.
Lưu Bột thì sợ hãi, thấy a phụ nổi giận liền trốn sau lưng ca ca, nhìn a phụ với vẻ đáng thương.
Lưu Trường tức thì cười tươi, bế tiểu nhi tử lên dỗ dành:" Ái dà, a phụ đùa thôi, đừng sợ, bế một cái."
Lưu An ôm đàn định đi, Lưu Trường tóm nó lại:" Đi đâu, về đàn cho trẫm một khúc."
Trong Hậu Đức Điện, Lưu Trường chơi đùa với Bột ngồi trong lòng, ăn thịt miếng lớn, thi thoảng uống vài ngụm rượu. Tào Xu ở bên thi thoảng rót rượu cho y, còn Lưu An thì chăm chú đánh đàn, một cảnh gia đình êm ấm.
Lưu An thi thoảng ngẩng đầu nhìn bức tranh gia đình ba người ấm áp, càng ra sức chơi đàn.
Mà, hình như có gì đó sai sai.
Hôm sau mặc dù Tào xu có chút yếu ớt, nhưng vẫn kiên trì tới yến tiệc, gặp vị xá nhân của nhi tử.
Gặp một cái, nàng liền thất vọng.
Vì vị xá nhân này tuổi quá lớn, hơn nữa nàng còn biết ông ta, đây chẳng phải là viên quan nhỏ phụ trách ẩm thực trong cung à? Ông già như thế có năng lực gì mà làm xá nhân cho nhi tử mình? Huống hồ xá nhân xưa nay chủ yếu là dùng người trẻ, ông già cả đống tuổi làm xá nhân có ý nghĩa gì?
Phùng Đường chẳng ưa nhìn cũng chẳng cao lớn.
Ở cái thời đại nhìn mặt đó, ông ta dễ bị xem thường, hơn nữa ông ta cũng chẳng coi trọng ăn mặc, trông hơi lôi thôi. May là Tào Xu không thất lễ, chỉ nghiêm túc hỏi ít vấn đề.
Chủ yếu liên quan tới chính sách triều đình, tuy nàng không tham dự chính vụ, không có nghĩa là nàng không biết.
Mà Phàn Khanh và Ung Nga ở hai bên cũng nhìn chằm chằm Phùng Đường, ba nàng đều yêu thương An, nghe nói đây là xá nhân đầu tiên của nó, nhất định muốn tự mình thử.
May là Phùng Đường rất khá, bất kể ba nàng hỏi gì, ông ta đều đáp được, thậm chí có thể thảo luận kiếm pháp với Ung Nga.
Mới đầu chỉ là kiểm tra, sau liền thành làm khó, Tào Xu cắt ngang hai muội muội, nàng cho rằng, vị này làm xá nhân cũng được.
Lưu Trường mặt đầy đắc ý, Sài Vũ nói không sai, quả nhiên là người tài, chỉ là tính cách quá ương bướng, quá thẳng thắn, không thích nói thật ... Lưu Trường trời sinh đã không hợp với loại người này.
Khi Lưu Trường sắp hạ lệnh để Phùng Đường làm xá nhân thì Trương Khanh tới:" Bệ hạ, thái hậu có lời mời Phùng công."
Ba mỹ nhân nhìn trúng An, thái hậu càng để ý tới đứa tôn tử này.
Phùng Đường vẫn không sợ, đối diện với thái hậu, ông ta đối đáp đúng mực, chỉ là hơi thẳng. Khi thái hậu hỏi chuyện Trường An, thậm chí ông ta còn có ý trách thái hậu, làm Trương Khanh nghe mà khiếp đảm. Thái hậu rất hài lòng, nếu không có lá gan, sao có thể theo tôn tử bà.
Thế là Phùng Đường lần nữa vượt qua kiểm tra.
"Bệ hạ, thái thượng hoàng nghe nói thái tử có xá nhân, muốn gặp mặt ...."
Phùng Đường thì chẳng sao, Lưu Trường thì hết nhịn được:" Có phải lát nữa còn bắt ông ấy di nói chuyện với a phụ không?"
Phùng Đường đột nhiên lên tiếng: "Bệ hạ, người quy định không được nói chuyện quỷ thần trên triều."
"Thối lắm, người khác không được nói, trẫm thì có."
Khi Phùng Đường trải qua mấy lần khảo nghiệm, cuối cùng cũng được ném cho Lưu An.
Vị xá nhân này rất tận chức, Lưu An từ chỗ cô mẫu có được một tòa phủ mới, thường ngày gọi bằng hữu tới chơi bời. Phùng Đường nghiêm khắc khuyên gián Lưu An, lấy việc học làm chủ, thậm chí nói sẽ báo cho thiên tử, hoàng hậu.
Lưu An tức điên, đầu tiên giở trò lưu manh tổ truyền, nhưng chẳng làm gì được Phùng Đường, tiếp đó nó lại giở thủ đoạn nịnh bợ "trọng phụ", vẫn không ăn thua.
Cuối cùng nó rống lên: "Đợi đó, sớm muộn cũng có một ngày ta nấu ngươi."
Mà Lưu Trường sau khi biết chuyện này thì cười tới gập cả lưng.
"Ha ha ha, cái thứ rắn mềm không ăn thua, cứng đầu cố chấp, không hiểu lấy lòng ở bên cạnh, ném cho thằng nhãi đó, dày vò nó."
Có điều khi đang cười, chẳng biết nghĩ tới cái gì mà nụ cười trên mặt đột nhiên đóng băng, y nghĩ, càng nghĩ thì sắc mặt càng phẫn nộ. Đột nhiên Lưu Trường đấm một phát, vỡ tan cái bàn.
"Đồ hôn quân ! Thì ra là thế!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com