Trong phủ tân Đường vương, thái tử Lưu An đang tụ tập với quần hiền.
Cho dù có rất nhiều người, nhưng Lưu An trông chẳng vui, mà đâu chỉ nó, đám huynh đệ tông thất cũng chẳng vui vẻ gì, đều nghiêm mặt, chẳng có lấy chút niềm vui tụ họp.
Tuyên Bình lên tiếng hỏi:" Thái tử điện hạ, vì sao không vui?"
Vương Xúc Long khinh bỉ, đánh miệng về phía bóng người đằng xa:" Còn chẳng rõ ràng sao?"
Đám quần hiền đời hai này không phải toàn là con của quần hiền đời một, Tuyên Bình thì đúng, nó là con của Tuyên Mạc Như, cháu Tuyên Nghĩa. Vương Xúc Long là cháu của Vương Điềm Khải. Hai vị năm xưa chuyên bắt quần hiền, đời sau dần chệch hướng.
Còn có Chu Tả Xa cháu thứ hai của Chu Xương cũng đi lêu lổng với Lưu An, chuyện này làm Chu Xương đau đầu lắm, ông không nỡ đánh cháu, thế là dùng tội danh dạy con không nghiêm để đánh nhi tử trút giận. Tất nhiên Chu Khai Phương ức lắm, nếu mình sai, thế chẳng phải ông ấy cũng không biết dạy con à? Mình đi đâu nói lý đây?
Khi Chu Khai Phương ăn đòn, Chu Tả Xa cười rất vui, cho tới khi Chu Khai Phương quyết định nhận được bao yêu thương từ a phụ thì cho nhi tử gấp đôi.
Mà người Vương Xung Long nhắc tới tất nhiên là xá nhân Phùng Đường.
Phùng Đường đứng ở đó không nhúc nhích, thần sắc nghiêm túc. Ra ngoài thì có Trương Thích Chi, ở trong thì có Phùng Đường.
Điều này làm quần hiền rất khổ não.
Lưu An cười lạnh:" Có vị hoàng đế xá nhân này ở đây, muốn làm gì căn bản cũng không được ... Ta phải nghĩ cách để người lớn trong nhà không tin ông ta nữa."
"Hả, có cách gì?" Lưu Tường tò mò hỏi:
Lưu An từ từ nhìn sang phía Lưu Tường, thần sắc bình tĩnh:" Xin lỗi ..."
"Vì sao ..."
Lưu Tường còn chưa nói hết Lưu An chợt nhào tới, đè lên huynh trưởng, vung tay đấm luôn. Đương nhiên là chỉ đấm vào lưng, Lưu Tường nổi giận, tiếp đó cả hai quấn lấy nhau đấm đá. Cả đám bàng hoàng, vội vàng tới tách hai người ra, Phùng Đường cũng không thể ngồi yên được.
"Không được như thế! Sao có thể ra tay với huynh đệ của mình." Phùng Đường phẫn nộ kéo hai đứa nhãi ra khỏi nhau:
Lưu An vẫn chửi mắng:" Tường! Ngươi đợi đấy, ta chưa lớn, lớn ắt có biến!"
"Ta sợ ngươi à? Cứ tới đây."
Phùng Đường cau mày, nghiêm túc nói:" Chuyện này thần nhất định sẽ nói với bệ hạ."
Chiều ngày hôm đó Lưu An và Lưu Tường ngoan ngoãn xuất hiện trước mặt Lưu Trường.
Lưu Trường đang đọc thẻ trúc, chẳng để ý lắm, đánh nhau thôi mà, lúc mình còn nhỏ có ai là chưa đánh? Ngay cả Tứ ca cũng từng ăn một đấm của mình, mặc dù sau đó bị a mẫu đánh ba ngày không thể xuống giường ... Chuyện trẻ con thôi mà, mai là quên.
Nếu không phải đám Tào Xu rất coi trọng chuyện này thì y chẳng buồn để ý, đợi đánh chết một đứa hẵng tìm trẫm.
Tào Xu đẩy tay Lưu Trường, Lưu Trường đành phải ngẩng đầu lên:" Trẫm đang bận!"
Tào Xu nghiêm mặt, Lưu Trường rốt cuộc nhìn hai đứa nhóc, khó chịu hỏi:" Vì sao lại đánh nhau?"
Lưu An tròn mắt:" Bọn con có đánh nhau đâu."
Lưu Tường cũng gật đầu:" Cháu và An thảo luận, vì gay gắt nên giọng hơi to."
"Vậy vì sao Phùng Đường nói các ngươi đánh nhau?"
Lưu An thở dài:" Ài, bọn con không đánh nhau, chẳng qua vì Phùng công muốn có công lao thôi. A phụ bảo ông ấy tới trông coi con, con ngoan ngoãn thế này, ông ấy không có thành tích gì lấy ra khoe, cho nên đối xử hà khắc với con. Con chỉ biện luận vài câu, tới chỗ ông ấy liền thành đánh nhau ..."
Hai đứa nhóc vờ vịt như thật, Lưu Trường cố nhịn cười, nhìn chúng như nhìn lũ khỉ đang diễn trò.
Thế thôi à?
Màn biểu diễn của Lưu An và Lưu Tường trong mắt Lưu Trường vụng về tới buồn cười, nhưng giữ tư thái trưởng bối, y không thể cười:" Được, trẫm biết rồi, sau này phải hòa thuận, chỗ Phùng Đường, để trẫm nói chuyện."
Hai đứa hớn hở rời đi, Lưu Trường rõ ràng nhìn thấy chúng ra cửa liền nhảy cẫng lên.
Tào Xu đương nhiên cũng nhìn ra, chỉ lắc đầu:" Thằng nhãi này vì đối phó với Đường công mà bày ra trò như vậy."
Lưu Trường cười phá lên:" Ha ha ha, trẫm còn phải giả vờ không biết gì hết, vừa rồi trẫm nhìn nó, cảm giác như nhìn con khỉ đang ..."
Nói tới đó nụ cười lần nữa cứng đờ.
Năm xưa a phụ a mẫu có phải cũng nhìn mình như thế?
Không đâu! Chắc chắn là không!
Lưu Trường khi còn nhỏ rất không thích vị a phụ hôn quân của mình, ông ấy luôn đánh mình, còn bắt nạt mình. Không giống a mẫu luôn dỗ mình ngủ. Ông ấy suốt ngày ăn uống chơi bời, thi thoảng nghe ông ấy quát tháo. Lưu Trường cực kỳ không thích ông ấy.
Nhưng bây giờ lớn lên, Lưu Trường chợt phát hiện.
Hỏng rồi, ta thành a phụ rồi.
Y đột nhiên hiểu được vị hôn quân kia, ông ta hung dữ với đám con cái, không phải là không thương yêu bọn chúng, mà là sợ chúng đi sai đường, nên khi phạm lỗi nhỏ liền kịp thời ngăn cản.
Không thể ru chúng ngủ, không thể luôn ở bên, vì đủ việc bận rộn, chuyện lớn chuyện nhỏ trên triều, quần thần khuyên gian ... Lưu Trường nghĩ tới mấy việc đó chỉ muốn nằm xuống, hoặc gọi người tới uống một phen, trò chuyện về ngày tháng hoan lạc tùy ý.
Chuyện trong nước luôn chẳng như ý, luôn xảy ra nhiều vấn đề khiến người ta phẫn nộ.
An bài một xá nhân nghiêm khắc không phải chỉ vì dày vò nhi tử, mà vì loại người như thế đáng tin, tựa như Loan Bố.
Nhìn thấy trên người nhi tử dần xuất hiện bóng dáng của mình, trong đầu y hiện lên hình ảnh đứa bé mũm mỉm khi mới xinh, bình thường luôn mắng thằng nhãi, nhưng vì chút thành tích của nó mà vui vẻ không thôi.
Tào Xu thấy Lưu Trường đột nhiên im lặng, hỏi:" Bệ hạ, làm sao thế?"
"À, không sao đâu." Lưu Trường cười ngốc nghếch, than vãn:" Đang xử lý đống hỗn loạn hôn quân để lại, sao ông ấy không định đô ở nước Tề luôn, định đo ở huyện Bái ấy."
"Lương thực ở Quan Trung vốn không đủ, bách tính sĩ tốt nhiều như thế, mỗi năm riêng lương thực vận chuyển lương thực từ Quan Đông tới Quan Trung .... Nàng xem, thời a phụ là 40 vạn thạch, thời huynh trưởng là 80 vạn thạch ... Nay là 300 vạn thạch."
"Riêng sĩ tốt dùng tào vận đã hơn 6 vạn, hao phi cực lớn, 300 vạn thạch lương đem từ Quan Đông tới Trường An chỉ còn lại hơn 40 vạn, thế làm sao được?"
Trào Xu sợ tới ngây người:" Hao phí lớn vậy à?"
"Đúng thế nếu không phải lão sư bỏ công tính toán thì trẫm cũng không biết khoa trương như vậy, với xu thế tăng trưởng nhân khẩu bây giờ, nhân khẩu Quan Trung trong năm năm nữa sẽ vượt qua tổng dân số Lương cộng Tề, lúc đó phải vận chuyển tới 800 vạn thạch lương. Một năm số lương thực hao phí sẽ đủ nuôi Bắc quân trong sáu năm."
Được Lưu Trường giải thích tỉ mỉ, Tào Xu nghiêm túc hỏi:" Vậy bệ hạ tính làm sao?"
Lưu Trường do dự:" Trẫm không biết, hoặc là nấu lão sư, vậy là không ai biết chuyện này, hoặc là nấu Lưu Kính, đổ cho ông ta tham ô lương thực."
Tào Xu lườm một cái, biết y nói linh tinh:" Bệ hạ, so với vất vả suy nghĩ, không bằng tìm chư công thương lượng."
"Đợi mai triều nghị ... Thôi, luôn bây giờ đi, lãng phí một ngày là lãng phí khẩu lương mấy trăm người, tiếc lắm, Đại Hán còn nhiều người chưa có cơm ăn ... Ngay bây giờ." Lưu Trường lệnh:" Lộc! Ngươi và Muội dẫn các lang quan đi báo quần thần, trẫm đợi họ ở Tuyên Thất Điện. Ngoài ra bảo Trương Thích Chi thả Lưu Kính ra ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com