Tính Lưu Trường gấp gáp, nói làm là làm, tuyệt đối không day dưa. Tào Xu không nói gì thêm, giúp Lưu Trường thay y phục.
Quần thần hơi choáng, bọn họ có người đang làm việc, có người mới về nhà, đột nhiên bệ hạ triệu kiến, không dám chậm trễ.
Nhưng bệ hạ sao lại triệu kiến quần thần vào lúc này? Xảy ra chuyện lớn gì sao?
Khi quần thần tụ tập thấy bệ hạ đang cùng Trương Bất Nghi nói cười gì đó, hôn quân với nịnh thần, thật xứng đôi.
Trương Bất Nghi tới đầu tiên, Lưu Trường cùng hắn tán gẫu.
"An bài xong rồi chứ?"
"Rồi ạ, một quả phụ rất hiền hòa, quận huyện đều biết hiền danh của bà ấy, bà ấy không có con, nhận nuôi bốn đứa, nuôi chúng trưởng thành. Bà ấy chỉ có một yêu cầu, phải đối xử với con bà ấy như con mình, không được bài xích, còn phải có sức, làm được việc nông không nặng."
"Không vấn đề, Triệu công là người rộng rãi, huống hồ ông ấy chỉ trồng dưa, bảo ông ấy ra ruộng canh tác không được chứ trồng rau thì sở trường lắm." Lưu Trường chỉ lên tóc:" Thế bà ấy có để ý ..."
Trương Bất Nghi cười:" Bệ hạ đừng lo, nghe nói lương nhân bà bị phạt chặt chân, chết trên giường bệnh, Triệu công như thế, không đáng là gì."
"Dù sao có người ở cùng ông ấy là được."
Hai người trò chuyện rất lâu, khi họ ngẩng đầu lên thì phát hiện quần thần đã tới đông đủ, đang yên tĩnh nhìn họ trò chuyện như không có ai bên cạnh.
Lưu Trường vội hắng giọng, Trương Bất Nghi cũng về vị trí của mình ... À không, hắn đứng trước Chu Xương luôn, vị trí gần Lưu Trường nhất.
Chu Xương hít sâu một hơi, nhịn không phát tác.
Lưu Trường không thừa lời, nhìn Trương Thương hỏi:" Quần thần có gì để tấu không?"
Trương Thương hiểu ra, thiên tử muốn ông ta nói chuyện lương thực, liền đứng dậy nói chuyện liên quan tới tào vận lương thực.
Lưu Kinh đứng trong quần thần, mới đầu ông ta không hiểu vì sao bệ hạ đột nhiên đưa ông ta khỏi đại lao, giờ hiểu rồi, tào vận do ông ta phụ trách, nhưng nếu không có những lời này của Trương Thương, ông ta không ý thức được vấn đề lớn như thế.
Khi Trương Thương nói xong, quần thần trầm mặc.
"Các vị ái khanh, hôm nay triệu tập mọi người tới đây là vì chuyện này, các khanh nhất định phải nghĩ cách, nhất là ngươi! Lưu Kính."
"Ngươi là trì túc nội sử, vậy mà không phát hiện ra vấn đề, ngươi làm ăn kiểu gì? Định đô ở Trường An là do ngươi đề nghị, di dời lượng lớn nhân khẩu cũng là do ngươi đề nghị."
"Tất cả lỗi sai đều là của một mình ngươi, hôm nay ngươi không đưa ra biện pháp, trẫm nấu ngươi."
"Tư Mã Hỉ, câu cuối đừng ghi."
Lưu Kính cau mày, quần thần xôn xao bàn tán.
Có người cho rằng nên giảm bớt số lượng tào tốt, người thì thấy nên di chuyển người khỏi Quan Trung, tóm lại là cách gì cũng có.
Lưu Kính ngần ngừ rất lâu mới nói:" Bệ hạ, nay chỉ có một cách thôi."
"Cách gì?"
"Mở kênh, lương thực đều từ Vị Thủy tới Trường An đường sá xa xôi, có thể mở vận hà từ bắc Tần Lĩnh, như thế có thể rút ngắn khoảng cách từ Đồng Quan tới Trường An, hao phí giảm bớt. Kênh này còn có thể tưới tiêu đồng ruộng xung quanh, lợi cho xã tắc ...."
"Không được!" Chu Xương đứng dậy cắt ngang:" Nay các nơi tu sửa trì đạo còn chưa xong, huy động không ít lao dịch rồi, nếu còn làm vận hà còn hao tốn tới đâu?"
Lưu Kính tin tưởng nói:" Vận hà này không dài, không cần nhiều lao dịch.
Quần thần bàn tán xôn xao, Lưu Trường trầm tư.
"Lưu công nói không sai, vận hà đúng là cách tốt, trẫm thấy nên làm thế đi."
Một câu của Lưu Trường khiến phe phản đối không nói ra lời, đành ngầm chấp nhận.
"Nhưng không thể chỉ như thế." Lưu Trường rất nghiêm túc:" Trong chuyện này còn liên quan bốn vấn đề, vận hà giúp giảm bớt lộ trình, nhưng thuyền bè hiện giờ tốt độ quá chậm, nếu có thể tăn thêm tốc độ thuyền bè là giảm đi hao phí. Vấn đề nữa chuyện tham ô, tạo vận cho rất nhiều người một cái cớ hay, lương thực biến mất cứ nói là tiêu hao trên đường, dù sao không ai tra ra được. Phải quy định rõ ràng, thống kê chính xác lượng lương thực tiêu hao đồng thời tăng cường giám sát tào vận."
"Vấn đề thứ tư là vận chuyển lương thực từ nước Tề tới Trường An, như thế hao phí không cao sao được. Có thể lựa chọn vài quận sản lượng quanh Trường An, để họ phụ trách lương thực quan nội, vận hà sẽ đi qua đó."
"Các khanh thấy sao?"
Quần thần lúc này đã há hốc mồm.
Đây còn là hôn quân nhà chúng ta sao?
Lưu Trường nói xong thì đợi quần thần tâng bốc, nhưng đối diện với cảnh im ắng như thế, y tức giận, kiến nghị tốt như thế mà các ngươi làm lơ à? Ngay cả một câu bệ hạ anh minh cũng không có là cái lý gì?
Kỳ thực những điều này đúng là do Lưu Trường nghĩ ra, y chỉ không thích đọc sách thôi chữ không ngốc, nhìn nhận sự việc rất rõ ràng.
Về phần vì sao không nói trước? Đương nhiên là vì muốn làm nổi bật sự hiền minh của mình, vấn đề mà quần thần không giải quyết được, trẫm lại giải quyết được.
Vẫn là Trương Bất Nghi phản ứng trước tiên, hô to:" Bệ hạ thánh minh."
"Bệ hạ thánh minh." Các đại thần khác cũng hô lớn:
"Không cần phải thế." Lưu Trường điềm đạm nói:" Trẫm từ nhỏ học tập đạo lý trị quốc từ danh sư, luôn dùng cách hiền minh nhất cai trị thiên hạ, cho nên mới có cục diện cường thịnh ngày nay. Chư vị ái khanh phải đọc nhiều sách, định ra sách lược chính xác nhất cho quốc gia."
Thấy mình nói quá hay vội gọi:" Tư Mã Hỉ, đừng ngẩn ra đó, mau ghi lại."
Cả đám đại thần thở phào, đúng là hôn quân nhà chúng ta rồi.
Sau khi xác định làm theo bốn cách này Lưu Trường bắt đầu ra lệnh.
"Thượng phương lệnh Trần Đào, lệnh khanh triệu tập thợ tài, phụ trách cải tiến thuyền bè, trẫm nghe nói đông nam có người giỏi làm thuyền, có thể triệu tập họ tới làm việc.
"Vâng."
"Trì túc nội sử Lưu Kính, lệnh ngươi phụ trách chuyện vận hà, triệu tập lao dịch không được hại dân."
"Vâng!"
"Ngự sử đại phu Trương Bất Nghi, lệnh ngươi phái người giám sát tào vận, tính toán hao phí lương thực, phàm có hành vi bất chính, phải phạt nặng."
"Vâng."
"Thái húy ..." Lưu Trường đổi giọng, nhìn sang lão sư.
Hàn Tín rốt cuộc cũng mở mắt ra.
"Là thế này, trẫm quyết định để lâu thuyền quân các nơi phụ trách vận chuyển lương thực, nếu có thủy tặc dám cướp thuyền, một mặt lâu thuyền quân có thể diệt chúng, mặt khác là giám sát đám tào tốt."
Hàn Tín khẽ gật đầu.
Phân chia mọi việc cho mọi người xong Lưu Trường cho ai nấy ra về, nên về nhà thì về phủ, nên về nhà thì về nhà, phải về nhà lao thì về nhà lao.
Chuyện lớn như thế mà giải quyết nhanh gọn, quần thần chưa hết kinh ngạc, đây chắc chắn không phải điều hôn quân có thể nghĩ ra được, chắc là ý nghĩ của thái hậu, Trương Bất Nghi hoặc Triều Thác thôi.
Khi Lưu Trường rời Tuyên Thất Điện, thực ra vẫn còn suy nghĩ vấn đề này.
Mấy biện pháp kia chi xoa dịu vấn đề chứ vấn đề còn tồn tại.
Mỗi khi gặp phải vấn đề lớn, Lưu Trường không bao giờ hoảng hốt, y luôn bình tĩnh xử trí, vì y tin rằng mọi vấn đề rồi sẽ được giải quyết.
Và mỗi khi nghĩ cách giải quyết Lưu Trường đều tản bộ trong cung, sau đó là lạc tới Trường Lạc cung.
"A mẫu !" Khi Lưu Trường xông vào trong điện thì thấy Lưu An đang làm nũng với đại mẫu:" Thằng nhãi này ở đây làm gì? Không phải tới Thiên Lộc các học à?"
"Con tới thỉnh giáo đại mẫu, con đọc sách có chút vấn đề."
"Ồ, tới thỉnh giáo đại mẫu làm sao đối phó với xá nhân chứ gi?"
Lưu An ú ớ không đáp được.
"Trẫm cả đời không cầu cạnh ai, sao lại có nhi tử như ngươi? Đại trượng phu trên đời, mọi việc phải dựa vào mình, nếu cái gì cũng dựa vào đại mẫu giúp, làm sao trưởng thành được."
Lữ hậu lắc đầu, chẳng còn buồn nói gì nữa rồi.
Lưu An đứng dậy, vừa lẩm bẩm vừa rời Trương Lạc cung.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com