Lưu Trường thất vọng nhìn nhi tử cúi đầu rời đi:" Thằng nhãi này quá kém cỏi, đã lớn thế này còn cứ chạy tới đây cầu cứu."
Lữ hậu mặt lạnh tanh hừ một tiếng.
Lưu Trường bấy giờ mới nói:" A mẫu, là thế này, trước đó không lâu lão sư tấu lên ...
Lữ hậu biết tào vận tốn kém như vậy cũng kinh ngạc, Đại Hán thời gian dài thiếu lương thực, nay tuy giàu có rồi nhưng cũng không thể phung phí như vậy, vận chuyển mười còn một, tiêu hạo như vậy ai chịu nổi.
Khi nghe biện pháp giải quyết của Lưu Trường xong, bà gật gù:" Làm quân vương có thể đọc ít sách, nhưng phải có năng lực nhìn thấu mọi việc, ở phương diện này con đã có bốn thành của a phụ con rồi."
"Cái gì, mới bốn thành à? Bằng vào ...." Lưu Trường mím môi không mắng ra từ hôn quân, chẳng phải vì lương tâm của y đột nhiên thức tỉnh, mà là a mẫu không cho y mắng a phụ. Bà mắng độc ác hơn bất kỳ ai, nhưng không cho Lưu Trường mắng, chuyện này làm Lưu Trường rất bất mãn, nhưng chẳng thể làm gì hơn.
"A phụ để lại đống hỗn loạn như vậy mà con mới được bốn thành à?"
Lữ hậu hỏi:" Năm xưa a phụ con muốn định đô ở Lạc Dương, biết vì sao không?"
"Còn vì sao được nữa, chẳng qua so bì với triều Chu ..." Lưu Trường nói một nửa đột nhiên sực tỉnh:" Chẳng lẽ là vì ..."
"Đúng, chính là vì a phụ con thấy quan nội không thể nuôi được quá nhiều người, sau này cần quan đông vận chuyển lương thảo tới, sớm muộn cũng kéo sụp triều đường. Hơn nữa chỉ cần gặp phải chiến sự, địch chặn đường lương thực là xảy ra vấn đề lớn."
"Nhưng mà khi đó quan nội có nhiều người lắm đâu, có thể tự cấp tự túc mà."
"Đúng, khi đó Lưu Kính và Lưu hầu dâng tấu xin lấy Trường An làm đô. Thiên hạ còn chưa bình định thực sự, Lạc Dương cách địch quá gần, cần chọn một nơi có lợi cho phòng thủ nhất." Lữ hậu nhẹ nhàng bỏ một câu:" Nên còn mới chỉ được bốn thành của ông ấy."
Lưu Trường vẫn không phục, nhưng không kịch liệt như vừa rồi nữa:" Vậy a phụ có để lại cách vẹn toàn nào không?"
"A phụ con ngay cả chết cũng không để ý, còn quan tâm tới cái đó à? Làm tốt là bản lĩnh của con, làm không tốt thì liên quan gì tới ông ấy."
Lưu Trường ngẫm nghĩ hồi lâu đột nhiên vỗ đùi đèn một cái hét lên:" A mẫu, con có cách rồi ..."
Lữ hậu bị làm giật mình, bực bội hỏi:" Cách gì?"
"Con rời đô tới Lạc Dương, đổi quốc hiệu là Đường, con làm Đường Thủy Hoàng, An làm Nhị Thế, tôn a mẫu làm Đại Đường thánh thái hậu, a phụ làm Hán lệ vương ..."
Lưu Trường đang hào hứng thì thấy a mẫu cầm gậy gỗ:" Không, không ... A mẫu đừng đánh, không sửa tên cũng được mà ... Á, á ... A mẫu."
Cận thị lại lần nữa nhìn thấy thiên tử tháo chạy khỏi Trường Lạc cung, tất cả đứng thẳng, không dám nhìn ngang ngó dọc, càng không dám có chút biểu cảm gì, vì có người từng làm thế khi thiên tử còn nhỏ, sau đó bị đánh rất thảm.
"Bệ hạ!"
Chu Xương vừa mới nói được nửa câu Lưu Trường đã chủ động nói tiếp cho ông ta:" Không được."
Nói xong liền trách:" Lần nào cũng là không được, bao giờ mới có thể nghe một chữ được từ khanh đây? Năm xưa trẫm còn nhỏ không hiểu chuyện, chẳng qua là xô vào khanh một cái thôi, vì sao thù lâu như thế? Phải hai mươi năm rồi, lúc nào cũng nhắm vào trẫm, phản đối trẫm ...."
Chu Xương còn chẳng nhớ chuyện đó cơ, chân thành nói:" Bệ hạ, không phải thần nhắm vào bệ hạ, nhưng rời đô tuyệt không phải là chuyện nhỏ, sao bệ hạ có thể đưa ra quyết định đó?"
"Ý khanh là phải triệu tập quần thần, để họ thương thảo rồi mới rời đô?"
"Bệ hạ, từ thời Cao hoàng đế, triều đường toàn lực gây dựng quan nội, các phương diện đều thỏa đáng, ngay tân thành cũng đã hoàn thành, giờ rời đo tới Lạc Dương, không phải chuyện trước đó đều uổng phí à?"
Thấy thái độ Chu Xương kiên quyết như thế, Lưu Trường cũng đâm do dự, ông ấy nói cũng đúng, mạo hiểm rời đô sẽ có rất nhiều vấn đề. Nam cung có đủ ở không? Bách quan sẽ ở đâu, sĩ tốt đóng ở đâu, rồi Trường An phải làm sao?
Chu Xương thấy Lưu Trường do dự càng lo hơn, ông thực sự sợ vị hôn quân này rời đô sửa quốc hiệu.
Chuyện như trò đùa ấy với hôn quan là bình thường, có gì mà y không dám làm.
Tiễn Chu Xương đi rồi, Lưu Trường vẫn chưa quyết được, mỗi lần gặp khó khăn, y thích đi dạo, lần này ra ngoài hoàng cung tản bộ, đi qua phủ Trần Bình.
Trần Bình ở nhà lâu lắm rồi.
Không giống người bệnh nặng khác, ông ta vẫn phong độ ngời ngời, nhìn kiểu gì cũng không giống có bệnh.
Lưu Trường không khỏi nghĩ, có phải ông ta uy hiếp Hạ Vô Thư tới lừa mình không? Sao trông ông ta còn khỏe mạnh hơn cả Trương Bất Nghi như thế?
Trước đó Vũ Tối mưu phản, Trương Bất Nghi phát hiện bóng dáng Trần Bình trong hoàng cung, khi đó Lưu Trường còn muốn gọi ông ta tới hỏi tội, nhưng a mẫu không cho.
Còn nói với y, Trần hầu tới là để cầu xin cho do tử của mình.
Lưu Trường tuy không tin, song không đi chất vấn Trần Bình chuyện này.
Trần Bình lễ độ mời Lưu Trượng ngồi ở thượng vị, bản thân ngồi quỳ trước mặt.
"Trọng phụ gần đây có khỏe không?"
"Không khỏe lắm!"
"Thuốc của thái y không có tác dụng sao?"
"Có chút tác dụng ạ."
Hai người hàn huyên vài câu, Lưu Trường mới lấy chuyện rời đô nói ra.
Trần Bình không cần không cần suy nghĩ:" Bệ hạ biết kinh đô phụ không?"
"Là sao?"
"Bệ hạ lập Lạc Dương, Tấn Dương làm kinh đô phụ trước, tạm thời mở rộng nam cung ở Lạc Dương, mở rộng Đường vương cung ở Tấn Dương. Triều định có thể gây dựng quan nội vậy cũng có thể gây dựng nơi khác.
Kiến nghị của Trần Bình rất đơn giản, không rời đô mà lập kinh đô phụ.
Trước tiên quản lý theo kiểu kinh đô phụ, quốc đô có gì thì nơi đó có cái đó, thiên tử đi đâu cũng tiện, có thể tới Lạc Dương, cũng có thể tới Tấn Dương, như thế giảm bớt gánh nặng cho quan nội.
"Thần có thể viết suy nghĩ ra cho bệ hạ, bệ hạ mang về xem cho kỹ rồi sửa lại ..."
Lưu Trường tất nhiên là cười toét miệng:" Để trẫm lấy bút cho trọng phụ."
Trần Bình chăm chú viết dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Lưu Trường, bên cạnh đặt trà, viết vài câu, ông ta lại uống một ngụm.
Bút tích rất ngay ngắn, rất đẹp, chỉ là tốc độ rất chậm, bàn tay luôn run khẽ, trán lấm tấm mồ hôi.
Lưu Trường nhìn tay ông ta, vẻ mặt trở nên nặng nề.
Đợi Trần Bình viết xong thì mồ hôi đầm đìa, mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ thản nhiên trời sinh, sau khi giao tấu chương lên, kín đáo giấu tay đi."
"Trọng phu, đại sự vẫn phải dựa vào trọng phụ, còn về chuyện do tử của ..."
Trần Bình lắc đầu:" Hắn kết giao nhầm người, năm xưa thần sợ nó xảy ra chuyện mới an bài chức vụ cho nó, không ngờ chức vụ đó khiến nó mất mạng. Thời là thế, mệnh là thế, bệ hạ không cần nói nhiều."
Lưu Trường gật đầu:" Được, vậy trọng phụ giữ gìn sức khỏe, ngày khác trẫm tới bái phỏng.
Trong Hậu Đức Điện, Chu Xương ngạc nhiên xem tấu chương.
"Đúng rồi, chúng ta có thể thiết lập kinh đô phụ mà. Bệ hạ, đây là chủ ý của ai?"
Lưu Trường đáp:" Là lời của Khúc Nghịch hầu Bình đó."
Chu Xương sửng sốt.
Đây thực sự là hôn quân nhà ta sao?
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com