Trên Vị Thủy, thuyền chất ních.
Những chiếc thuyền lớn như lầu treo đầy cờ Đại Hán, lất phất theo gió, những chiếc thuyền này thể hình khổng lồ, độ dài bình quân quá 20 trượng, cao hơn mười trượng. Bốn phía xung quanh cỏ bức tường cao ba xích, dùng ngăn tên đạn của đối phương, cứ như tường thành, mỗi tầng đều như thế.
Trên tường còn có lỗ hổng để bắn tên hoặc đâm mâu, trong tường có tấm ván cứng, có thể vươn ra, để thủy quân nhảy sang thuyền đối diện. Bốn bức tường mỗi tầng lầu dùng da tăng cường lực phòng hộ. Tầng cao nhất có cờ lớn, các vật phẩm chỉ huy quân đội.
Lâu thuyền chủ lực của Đại Hán cái lớn nhất có thể chứa 1300 thủy quân, nhưng mà triều đình mới có, còn hạm chủ lực địa phía chỉ vài trăm người mà thôi.
Lưu Trường đứng trên lầu cao nhất của lâu thuyền nhìn ra xa, há miệng cười.
Thủy quân Đại Hán có hơn hai vạn, chiến thuyền dàn hàng có thể chặn cả sông.
Đây là lần đầu tiên Lưu Trường tới thăm hoàng đầu quân tức là thủy quân.
Thủy quân là tinh nhuệ của triều đình nhưng địa vị của hoàng đầu quân nhiều năm qua không cao, đừng nói so với Nam Bắc quân, quân Đường và quân Hà Tây còn có cảm giác tồn tại hơn.
Đại khái vì Lưu Trường tới, nên bọn họ muốn biểu hiện thật tốt, các loại thuyền bắt đầu di chuyển, trông không giống thuyền mà như xe ngựa, hết sức linh hoạt, tiến lui, kết trận, tập kích. Các thủy quân càng dũng mãnh, thi thoảng lao xuống nước, rồi trồi lên từ phía kia, thay đổi chiến thuyền cho nhau.
Trương Bất Nghi đứng bên cạnh Lưu Trường, mặt trắng bệch, mắt nhìn thẳng, mím môi không nói một lời.
"Uy vũ lắm!" Lưu Trường quay sang Hàn Tín: "Sư phụ còn biết cách thao luyện hoàng đầu quân à?"
"Tuy cách luyện khác nhau, nhưng đạo lý luyện binh thì tương thông." Hàn Tín lạnh nhạt đáp:
"Tốt lắm, sau này cho lâu thuyền quân tuần thị, thanh trừ thủy tặc, bảo hộ thuyền tào vận và thương cổ ..."
Lưu Trường khao thưởng cho tướng lĩnh hoàng đầu quân xong liền cùng các đại thần lên bờ.
Chu Xương đợi trên bờ từ trước tới: "Bệ hạ, sứ giả Yên vương đợi đã lâu."
"Được rồi, được rồi." Lưu Trường quay sang cố tình nói lớn với Lữ Lộc:" Phái người tới phương nam tìm tiên đảo lấy thuốc trường sinh, chuyện này trẫm giao cho ngươi đấy."
Chu Xương chỉ thấy trước mặt tối sầm, chưa kịp nói "bệ hạ không thể" thì Lưu Trường đã lên ngựa phóng đi.
Lữ Lộc còn lương tâm, nói:" Chu tướng đừng lo, bệ hạ chưa từng tin phương sĩ, vừa rồi chỉ trêu ngài thôi."
Chu Xương chưa hết sợ, Trương Bất Nghi đã đỡ hơn, cười nói:" Đúng, bệ hạ xưa nay thánh minh sao có thể làm thế?"
Thế là ông già vừa thở phào lại thấy tim thắt chặt, sao tên này nói lại khiến mình càng lo hơn vậy?
Sứ giả nước Yên đợi ở Trường An gấp tới độ đi vòng vòng.
Vừa thấy sứ giả, Lưu Hiền đã khóc lớn hô to:" A phụ."
Sứ giả giật nảy mình, vội vàng giải thích:" Yên vương không sao, vẫn kéo được cường cung."
Lưu Hiền vỡ lẽ, thì ra ngươi không phải tới mời ta về kế thừa vị trí Yên vương.
Đợi tới mấy ngày mới gặp được bệ hạ.
"Đứng đó làm cái gì, nào, nào, tới đây ngồi!"
Lưu Trường vẫy tay gọi sứ giả ngồi trước mặt:" Chúng ta làm ít rượu trước."
"Đa tạ bệ hạ, chỉ là thần không biết uống rượu."
"Người Yên mà không biết uống rượu à?"
"Thần là người Triệu ạ."
"Ồ, chẳng trách, nói đi, có chuyện gì?"
Sư giả bẩm báo:" Triều Tiên từ chối cống nạp, cướp giết thương cổ, đại vương nhà thần thỉnh cầu bệ hạ cho phát binh thảo phạt."
Lưu Trường ngạc nhiên:" Nơi đó còn dư nghiệt sao?"
Sứ giả nghiêm túc nói:" Bệ hạ có điều chưa biết, năm xưa Lư Quán mưu phản, ngươi Yên kinh sợ, chạy khắp nơi. Trong đó có một người tên Vệ Mãn, người này triệu tập hơn nghìn người chạy tới Triều Tiên. Triều Tiên vương phong làm bác sĩ, cho mảnh đất chu vi trăm dặm."
"Hắn ta không ngừng chiêu mộ người lưu vong ở Trung Nguyên, nhân số lên cả vạn. Sau nói với Cơ Chuẩn chúng ta sắp phái quân tấn công, Cơ Chuẩn không biết giả, cho Vệ Mãn cầm quân đi phòng thủ, Vệ Mãn thừa cơ tiến tới vương đô, công chiếm, tự lập làm vương."
Lưu Trường vẫn còn nhớ, khi a phụ vừa mất Vệ Mãn còn dâng thư cho huynh trưởng, thỉnh cầu làm ngoại vương Đại Hán.
Khi đó Lưu Trường đang hô hào tác chiến với Hung Nô, Lưu Doanh không rảnh để ý, viết thư bảo hắn đợi.
Vệ Mãn thấy mình bị sỉ nhục dẫn quân tới Liêu Đông đe dọa, không may gặp phải Mạo Đốn, thế là đánh cho một trận mất hết tinh nhuệ.
Vài năm sau Vệ Mãn mất, nhi tử kế thừa vương vị Triều Tiên, không may gặp phải Chu Bột thảo phạt Liêu Đông.
Cơ Chuẩn thì chạy tới phía nam bán đảo, lập lại quốc gia, xưng là Mã Hàn vương, sử sách Hoa Hạ thi thoảng gọi tắt là Hàn Quốc.
Sau Đại Hán diệt Vệ Mãn, Cơ Chuẩn mấy lần dâng thư, hi vọng Đại Hán dựa theo lễ nghi cổ, trả quốc thổ tên gian tặc Vệ Mãn cướp mất.
Chỉ là Yên vương và Lưu Trường chẳng để ý.
Cơ Chuẩn chết, nhi tử lên thay, thu gom thổ dân xung quanh, thế lực dần lớn mạnh, thấy có thể thu phục cố thổ rồi, liền bắt đầu thăm dò, bao gồm phá hoại đất cày, cướp bóc thương cổ, thậm chí có ý đồ mưu sát quận thủ Lạc Lãng của Đại Hán.
Yên vương sao chấp nhận được, tức thì quyết định xuất binh ba vạn, thảo phạt dư nghiên.
Nghe sứ thần giải thích xong Lưu Trường vô cùng phẫn nộ, hỏi Lữ Lộc ở bên:" Chu Bột đang làm gì?"
Sứ giả nghe câu này sợ tái mặt:" Bệ hạ, không cần phải thế, nước Yên đất rộng người đông, những người đó đều là dân lưu vong Trung Nguyên, có tác dụng lớn."
"Ngươi yên tâm, trẫm bảo Chu Bột giết ít chút là được."
"Bệ hạ, Chu tướng tuổi đã cao, nước Yên tự mình có thể diệt chúng, thực sự không cần ạ."
Các đại thần nước Yên thực sự có ấn tượng quá sâu về Chu Bột rồi, lần trước nếu không phải Yên vương tới kịp thời thì Vệ Mãn Triều Tiên chỉ còn lại đất đai thôi. Nước Yên còn thiếu đất à, ông không thể cứ thấy người là chém chứ.
"Giờ thái úy nước Yên là ai?"
"Là Tùng Tư hầu Từ Lệ ạ."
Lưu Trường biết người này, từng là xá nhân của a phụ, sau làm lang trung, là người tướng mạo khôi ngô tuấn mỹ ... Đương nhiên cái đó không quan trọng, quan trọng là văn võ song toàn.
"Vậy không cần phái người nữa, song quân đội nước Yên không nhiều, trẫm phái quân tương trợ vậy." Lưu Trường nghĩ một lúc rồi nói:" Thế này đi, để hoàng đầu quân hiệp trợ nước Yên thảo phạt dư nghiệt."
"Hoàng đầu quân ạ?" Sứ thần mừng quá nỗi:" Đa tạ bệ hạ."
Lưu Trường đương nhiên cũng vui, không chỉ vì thủy quân Đại Hán có cơ hội ra tay, còn vì Đại Hán sắp có thêm một quận, y si mê công tích, có công tích nào hơn mở mang bờ cõi.
"Bệ hạ biết thần mà, thần từ nhỏ theo bệ hạ đi mò cá, bắt con nào chuẩn con đó, bình thường luôn là thần bắt nhiều nhất.” Chu Thắng Chi nói câu này mắt sáng rực, thảo phạt Mã Hàn, nghe nói đầu người nơi đó dễ cắt lắm:
"Bệ hạ biết thần mà, thần có thể lặn dưới nước nửa canh giờ." Hạ Hầu Táo không chịu kém:
"Câu này đúng là thật, năm đó không phải Loan Bố tới kịp thời thì ngươi ở dưới nước tới tận bây giờ luôn rồi." Lưu Trường bĩu môi:
Phàn Kháng nhảy tới trước mặt:" Bệ hạ, thần chưa từng lập công gì đã thành Vũ Dương hầu, lòng luôn áy náy, giờ tới lúc ra sức vì bệ hạ rồi, để thần làm lâu thuyền tướng quân ..."
Chu Thắng Chi cắt ngang:" Bệ hạ, đại phụ thần thời gian trước báo mộng cho thần, muốn thần làm lâu thuyền tướng quân."
Lưu Trường do dự, Hạ Hầu Táo thì không được, tên đó cho làm giáo úy phụ trách xung phong thôi, tướng lĩnh cầm quân thì thôi.
Lư Tha Chi không biết bơi, loại.
Chu Á Phu còn làm thống soái Bắc quân, loại.
Cuối cùng chỉ còn chọn Chu Thắng Chi hoặc Phàn Kháng.
Thấy bệ hạ đắn đo, Phàn Kháng không nhịn được nói:" Bệ hạ, thời gian trước bệ hạ vay tiền thần, từng nói phong thần làm tướng, thảo phạt kẻ địch của bệ hạ."
"Tiền hả? Tiền gì? Trẫm thấy ngươi thần trí không tỉnh táo rồi, sao có thể làm thống soái hoàng đầu? Chu Thắng Chi ngươi làm lâu thuyền tướng quân đi, Phàn Kháng làm phó tướng."
Chu Thắng Chi mừng rỡ bái tạ.
Phàn Kháng ngây ra như gà gỗ.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com