Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 689 - Chương 689. Thích Thì Đi Đi.

Chương 689. Thích thì đi đi.

"Nào, nào Trường đệ, ngồi đi!"

Khi Lưu Doanh tươi cười kéo Lưu Trường ngồi xuống, Lưu Trường có chút miễn cưỡng.

"Huynh trưởng, đệ đang bận quốc sự."

"Quốc sự gì, không phải đệ vừa ở Thượng Lâm Uyển về à?"

"Hả, huynh cũng biết chuyện đệ tay không đấu lợn rừng à?" Lưu Trường dương dương đắc ý khoe:

Lưu Doanh không mừng mà còn giận:" Đệ là quân vương, sao có thể mạo hiểm! Viên Áng đâu, hắn không phải thần tử tốt."

"Huynh trưởng, đệ trời sinh sức lực hơn người, lợn rừng làm gì được đệ."

"Nhãi con! Tự phụ võ dũng, nhiều lần mạo hiểm, đó là đạo tự chuốc lấy họa."

Lưu Doanh từ thì chuyển sang chế độ giảng giải đạo lý, trước tiên trích dẫn điển cố, sau đó lấy lời thánh nhân, tiếp theo là răn dạy, tầng tầng lớp lớp hết sức bài bản. Lưu Trường lâu lắm rồi không nghe Nhị ca lải nhải, giờ nghe vẫn thân thiết như xưa, thậm chí không nhịn được cười.

Lưu Doanh thấy thằng nhãi không biết hối lỗi còn dám cười thì càng tức giận:" Đệ mà nhỏ hơn mười tuổi, ta thế nào cũng đánh cho ba ngày không bò dậy được."

Thấy Nhị ca giận thật rồi, Lưu Trường xoa dịu:" Huynh trương, yên tâm đi, sau này đệ không làm chuyện này nữa, huynh phái người gọi đệ tới đây chỉ để mắng một trận thôi sao?"

Lưu Doanh nhớ ra mục đích, mặt giãn ra:" Trường, ta nghe nói đệ thiết lập Thiên luận phủ, nghiên cứu học thuyết Tuân Tử à?"

"Đúng rồi, huynh muốn tới xem à?"

"Khảng định là phải tới, có điều đệ lập phủ cho Tuân Tử, vậy nên thiết lập phủ cho Hoàng Đế và Lão Tử chứ?" Lưu Doanh tuy học đủ các phái, nhưng hắn vẫn ngả về phía Hoàng Lão:

"Hôm nọ đám người Hoàng Lão bái kiến huynh vị chuyện này à?"

"Trường, Hoàng Lão có rất nhiều chủ trương ưu tú, Đại Hán cường thịnh như bây giờ chẳng lẽ không phải nhờ công Hoàng Lão?"

Câu này hôn quân không thích, phất tay :" Liên quan gì tới Hoàng Lão, đều là công của trẫm."

"Được, được, công của đệ, nhưng đệ là đệ tử Hoàng Lão, được chân truyền của Cái công."

"Không liên quan tới lão sư, chủ yếu vì tổ sư đối xử với đệ rất tốt."

Lưu Doanh ngớ ra:" Hả, tổ sư đệ chết bao năm rồi, làm sao đối xử tốt với đệ?"

Lưu Trường khinh thường:" Huynh trưởng, huynh chưa đọc sách của tổ sư đệ ạ? Tổ sư nói: Trời cao vận hành là vì có Lưu Trường, công lao của Nghiêu Thuấn trước mặt công lao của đệ đều không tồn tại, dù đệ làm chuyện như Kiệt Trụ cũng không diệt vong."

Lưu Doanh há hốc mồm:" Tuân Tử nói thế bao giờ?"

Lưu Trường đắc ý đọc:" Thiên hành hữu Trường, bất vi Nghiêu tồn, bất vi Kiệt vong!"

Lưu Doanh ngơ ngác hồi lâu, đột nhiên bật cười, sau đó nghiêm mặt, lại cười phá lên.

Bộ dạng đó làm Lưu Trường sợ hãi:" Nhị ca, huynh không sao chứ?"

Lưu Doanh cười chảy nước mắt, mắng:" Không muốn lập thì thôi, sao lại sỉ nhục tổ sư như thế?"

Lưu Trường nhe răng cười:" Huynh trưởng, lần này chuyện của Vũ Tối gây ra phiền toái lớn lắm, đệ thiết lập phủ này có nguyên nhân, để truyền Thiên Luận của tổ sư tới các nơi, toàn lực chén ép đám phương sĩ. Chí có thay đổi tư tưởng, khiến người bàn luận chuyện này thành sỉ nhục, thói xấu ấy mới kết thúc được."

"Còn về Hoàng Lão, đệ không có ác ý, đệ cũng chẳng ưa Nho gia, nhưng hiện Hoàng Lão chẳng có cái gì để đệ cần tới. Nếu không ép một chút, sao họ chịu thay đổi, học phái tốt nhất thiên hạ là học phái phục vụ cho quân vương, huynh thấy có phải không?"

Lưu Doanh ngạc nhiên rất lâu:" Đệ ngày càng giống a phụ rồi."

"Phì, huynh mới ngày càng giống a phụ."

"Nếu ta mà giống a phụ thì vừa rồi đá văng đệ ra ngoài sân."

Hai huynh đệ vừa ăn uống vừa tán gẫu.

Lưu Doanh sau khi rời xa chính vụ thì sống rất tiêu sái, thường ở bên hoàng hậu, hai người ra ngoài giải khuây, chăm sóc con cái. Đương nhiên con cái hắn ngày càng nhiều. Lưu Doanh không có độ nhận diện cao như Lưu Trường, ra ngoài không bị nhận ra, lần nào hắn cũng tự xưng là Hào hầu Lữ Sản.

Vì thế cuộc sống của Lữ Sản rất khổ, thường cãi nhau với thê tử.

Vương phu nhân thường xuyên nghe tin đồn không hay về lương nhân, Lữ Sản luôn cố sức giải thích, thậm chí có ý bỏ vợ. Cơ mà hắn không dám, vì lão trượng nhân hắn tên là Vương Lăng.

"Ta cũng thấy có lỗi với Sản, nhưng mà ta lại không biết người khác."

"Không sao, Nhị ca, đó là phúc của hắn, các đại thần thấy hắn là kẻ tầm thường mê đắm nữ sắc, không thèm đối phó với hắn, hắn an toàn lắm, phải cám ơn huynh mới đúng."

"Đệ nói đúng lắm." Lưu Doanh đang cười chợt mặt tái đi, nổi nóng giơ chén rượu lên:" Thằng nhãi, chửi ai đấy hả?!"

Lưu Trường lùi lại chỉ tay nói gấp:" Xem xem rốt cuộc ai giống a phụ?"

Lưu Doanh uống ực một cái hết chén rượu:" Nếu nói giống a phụ nhất thì phải là Như Ý, có một lần hắn tới tìm ta, khi đó ta uống say, nhìn thấy hắn, tưởng là a phụ tới, sợ hãi thiếu chút nữa quỳ xuống ...."

"Thối lắm, rõ ràng là huynh quỳ rồi, còn gọi a phụ làm Như Ý sợ chết khiếp quỳ xuống dập đầu với huynh."

"Thằng nhãi đệ lúc đó sao không ngăn ta?"

"Khi đó đệ có rảnh đâu, đệ đi lấy chiếu, sợ huynh dập đầu tới chảy máu."

"Đúng là đệ đệ tốt của ta."

"Ha ha ha ..."

Hai huynh đệ cười nói rất vui vẻ, Lưu Doanh thở dài:" Trường, từ khi ta lớn lên một chút bị nhốt trong hoàng cung, rất ít cơ hội ra ngoài ... Bao năm rồi chưa gặp Khôi, Hữu."

"Thì huynh đi đi."

"Chu Xương nói với ta, thái thượng hoàng không nên ..."

Lưu Trường phất tay:" Để ý tới con chó già đó làm gì, huynh muốn đi đâu thì đi, đệ có mấy cái xe tốt, chuẩn bị cho các lão thần, tuy chậm chút nhưng an toàn, không rung lắc, có thể cho huynh mượn."

Trong mắt Lưu Doanh lóe lên tia sáng nhưng tắt ngay:" Nhưng a mẫu ...."

"Huynh để ý tới ... Ặc, cái này phải để ý, có điều không sao, có đệ đây, huynh muốn làm gì cứ làm. Đi loanh quanh chơi, coi như cảnh cáo quan lại các nơi, rất tốt."

"Trường đệ ... Ta thực sự ...."

Lưu Doanh vui lắm, là trưởng tử, từ nhỏ tới lớn, hắn chưa từng cảm thụ được tự do.

Tất cả mọi người đều kỳ vọng lớn vào hắn, khi đám đệ đệ cười đùa nghịch ngợm, hắn được mời lão sư tốt nhất dạy riêng. Khi đám đệ đệ tụ tập ở Thiên Lộc các, hắn chỉ có một mình đối diện với đủ loại câu hỏi của đám lão sư.

Nhất cử nhất động của hắn bị theo dõi, mỗi một sai sót sẽ bị phóng đại vô hạn.

Lưu Trường xua tay:" Thôi, thôi, huynh uống ít chút, nếu uống nhiều lại quỳ xuống gọi a phụ."

"Cái thằng nhãi này."

Từ Cam Tuyền cung đi ra, Lưu Trường mấy lần quay đầu, nghe thấy tiếng cười giòn tan của nhị ca, bản thân cũng không nhịn được cười.

Lữ Lộc có chút lo lắng:" Bệ hạ, thái thượng hoàng sức khỏe không tốt, sao chịu được bôn ba như thế?"

"A phụ ta lúc sức khỏe không tốt vẫn ăn thịt uống rượu chơi mỹ nữ kìa. Đại trượng phu sống trên đời, nếu không thể sống theo ý mình, chẳng thà chết đi."

"Nhưng mà dù sao cũng là thái thượng hoàng, tùy tiện đi lại, nếu chẳng may có kẻ ..."

"Trong cương vực Đại Hán còn có kẻ mưu phản à? Dám nhắm vào trẫm sao? Hay ngươi lo địa phương có chư hầu vương tạo phản?"

Lữ Lộc tức thì không nói lên lời.

"Từ nhỏ tới lớn, nguyện vọng lớn nhất của trẫm là cưỡi tuấn mã đi các nơi, đánh bại hào kiệt đương địa, uống rượu, chơi mỹ nhân khắp Đại Hán. Mỗi ngày trải qua những việc khác nhau."

"Nay trẫm không làm được nữa rồi, không bằng để Nhị ca thay trẫm đi xem, đi ăn, đi chơi."

"Coi như thay trẫm hoàn thành tâm nguyện."

Lưu Doanh rất vui, nhưng các đại thần chẳng vui, nhất là Chu Xương, ông ta nhanh chóng xuất hiện ở Tuyên Thất Điện.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment