Chuyện Chu Xương tới can gián thì Lưu Trường dự liệu được trước rồi, dù sao cái mồm của vị ca ca đó không giữ được việc gì, lại có đám thê tử ưa buôn chuyện, làm gì có lý nào không lộ ra. Có thể đoán thế này, Lưu Doanh vui vẻ nên gọi vài phi tử tới uống rượu tán gẫu ... Thế là cả thiên hạ ai cũng biết rồi.
"Bệ hạ sao có thể cho thái thượng hoàng tùy ý ra ngoài. Bệ hạ có biết chuyện này nguy ..."
Lưu Trường cắt lời: "Ta chuẩn bị thảo phạt Mã Hàn."
Một câu của Lưu Trường làm loạn tư duy của Chu Xương, ông ta kêu lên:" Cái gì, đó là chuyện khi nào, sao thần không biết?"
"Cách đây không lâu, Yên vương phái sứ giả tới."
"Không phải bệ hạ nói Yên vương tới tặng quà sao?"
"Đúng, hắn nói tặng trẫm cái bán đảo."
Tới lúc này rồi còn nói thái thượng hoàng gì nữa, Chu Xương nói thẳng tới chiến sự:" Bệ hạ! Trì đạo, vận hà, hoàng lăng, xây thành, giờ lại còn muốn đánh Mã Hà ... Rốt cuộc bệ hạ chuẩn bị phát binh bao nhiêu?"
"Không nhiều, năm mươi vạn."
Chu Xương tức thì hít sâu một hơi, chỉnh lại trang phục:" Xem ra hôm nay thần phải đi gặp Cao hoàng đế thôi, nếu không Đại Hán diệt vong, thần không cách nào gặp lại ông ấy nữa."
"Vậy khanh nói nên phát binh bao nhiêu?"
"Thần thấy không nên phát binh, một quận của nước Yên là có thể đánh bại quân đội Mã Hàn, vì sao bệ hạ phải đánh chúng?"
Nói thế nào cũng không ăn thua, Lưu Trường tối đa đảm bảo phát binh ít một chút, nhưng nhất định phải phát binh.
Chu Xương hết cách, dùng tuyệt chiêu tìm thái hậu.
Không ngờ khi Chu Xương nói chuyện này, thái hậu biểu thị dứt khoát.
"Trước kia Doanh tại vị, chúng ta và Hung Nô giao chiến, Vệ Mãn viết thư, nội dung bất kính, nói đồng ý giúp giáp kích Hung Nô, nói trợ Hán ắt Hán hưng, mang giọng điệu uy hiếp trong đó ... Kẻ này sao có thể không trừ."
"Nhưng thái hậu Vệ Mãn chết lâu rồi, đây là Mã Hàn."
"Đều như nhau cả, chẳng có gì khác biệt."
Thế là Chu Xương hết cách.
Cùng tháng, Lưu Trường lệnh Chu Thắng Chi làm lâu thuyền tướng quân, Phàn Kháng làm phó tướng, dẫn đại quân đi thảo phạt Mã Hàn. Đồng thời quân đội Triệu, Đại cũng tập trung ở Yên. Lưu Bột quá nhỏ, không thể tới nước Đại, vì thế do quốc tướng Lưu Bất Hại quản lý thay.
Lưu Bất Hại vốn là đầu lĩnh thân binh của Lưu Trường, giống Thân Đồ Gia, đều từ bách tính tầng chót leo lên quốc tướng, hiện tượng này ở Đại Hán rất nhiều, chỉ cần có quân công, cái gì cũng dễ nói.
Đang lúc hôn quân hiếu chiến tất bật chuẩn bị chiến tranh thì có một việc chen ngang.
"Phong thiện ư?" Lưu Trường hồ nghi nhìn Viên Cố Sinh:
Hôm nay là ngày Thiên luận phủ chính thức mở cửa, Lưu Trường tới thăm, coi như cho tổ sư thể diện lớn.
Khi Lưu Trường đi có một đám đại nho chắn đường, bọn họ quỳ xuống xin Lưu Trường phong thiện.
"Bệ hạ, ngày xưa Quản Trọng nói: Cổ giả phong thái sơn thiện lương phụ giả thất thập nhị gia, nhi di ngô sở ký giả thập hữu nhị yên...."
Lưu Trường nghe rất lâu, mắt nhìn sang Phù Khâu Bá.
Phù Khâu Bá giải thích:" Chuyện phong thiện Thái Sơn đã có từ cổ, thông thường do quân vương thực hiện nghiệp tích lớn, sẽ tới Thái Sơn tiến hành phong thiện, để trời biết công lao của mình."
Lưu Trường nghe vậy hiểu ngay, đơn giản vậy mà đám kia không dùng tiếng người nói, vuốt râu hỏi:" Các ngươi vì sao muốn trẫm đi?"
Đám nho sinh đáp:" Bệ hạ, năm xưa Thủy Hoàng đế tới Thái Sơn phong thiện, vì bất kính với trời, công đức không đủ, nên nước Tần diệt vong."
"Cao hoàng đế sáng lập cơ nghiệp, chưa từng học hiền vương cổ đại phong thiện, nay bệ hạ cai trị, Đại Hán hưng thịnh, nên tới Thái Sơn phong thiện, để trời cao biết công đức từ đó bảo hộ Đại Hán."
"Ha ha ha !" Lưu Trường ngửa đầu cười to:
Phù Khâu Bá thầm lắc đầu, đám người này quá vội rồi.
Bệ hạ thiết lập Thiên luận phủ, cho đám nho sinh này tự tin lớn, cho rằng cơ hội vượt Hoàng Lão đã tới. Biết Lưu Trường thích khoe công đức, nên xúi bẩy y phong thiện.
Bọn họ cũng tìm Phù Khâu Bá, nhưng ông nghiêm khắc từ chối, còn cảnh báo ngàn vạn lần đừng làm thế.
Giờ xem ra bọn họ hoàn toàn không coi lời ông ra gì.
Lưu Trường cười hồi lâu mới quát:" Thiên luận! Thiên luận! Vậy mà các ngươi tới xúi bẩy quả nhân đi tế tự à? Người đâu, đem đám này đi, đưa nước cho chúng, để chúng viết thiên luận trên nước."
"Đợi chúng hiểu thế nào là thiên hành hữu Trường, bất vi Nghiêu tồn, bất vi Kiệt vong, thì hẵng thả ra."
Thế là đám giáp sĩ xông tới kéo đám người Nho gia khóc lóc kêu gào đi, ngày vui thoáng cái thành chuyện buồn.
Khi Lưu Trường về Hậu Đức Điện vẫn còn rất tức giận.
Y thiết lập Thiên luận phủ vốn phản kích tư tưởng quỷ thần, vậy mà vừa lập lên xong, đám nho sinh đó ở ngay trong phủ muốn mình phong thiện?
Lưu Trường mà tức giận thì rất ít ai dám quấy rầy, dù là Lữ Lộc cũng không dám nhiều lời, hắn nhớ rõ lắm, trước kia bệ hạ tức giận cái gì không phát tiết được sẽ triệu tập quần hiền, kiếm nhiều lý do cũ rích, đánh một trận.
"Không ngờ lần này huynh trưởng trẫm nói đúng, mấy ngày trước huynh ấy mời trẫm uống rượu, từng nói đám Nho giả không giữ bổn phận, trẫm còn nghĩ huynh ấy có thành kiến, không ngờ là thật! ... Lộc, mời Vương công tới đây!"
"Bệ hạ, Vương công nào ạ?"
"Là Vương công theo Hoàng Lão ở Thiên Lộc các."
"Vâng!"
Vương công rất nhanh đứng trước mặt Lưu Trường, nghiêm mặt, không chút thân cận.
Tính Vương công giống Cái công, không tốt cho lắm, mấy năm qua ông ta luôn tránh gặp Lưu Trường, sợ mình nói điều không nên với bạo quân, liên lụy người vô tội.
Lưu Trường liếc mắt đánh giá ông ta, cầm thịt lên ăn.
"Trẫm đã đọc qua sách của Hoàng Lão, vua nhàn thần mệt, vua hiền thần trung, lão sư trẫm từng nói, quân vương phải tin tưởng đại thần của mình, đại thần phải phục vụ quân vương như trưởng bối. Hôm nay khanh gặp trưởng bối, vì sao không vui?"
Vương công nghiêm nghị đáp:" Lão sư thần cũng nói, chuyện quân vương làm phải giới hạn trên cơ sở không hại tới xã tắc, nếu quân vương không làm được việc này, đại thần phải khuyên gián. Khuyên một lần không được phải nghiêm khắc đối đãi, khuyên hai lần không được phải rời đi."
"Ha ha ha, khanh nói xem trẫm làm gì có hại cho xã tắc?"
"Thần không dám nói."
"Trẫm miễn tội, nói đi."
"Bệ hạ hiếu chiến, không để ý tới sức dân, phát động chiến tranh liên miên, xây dựng hoàng lăng, sửa trì đạo, lại chuẩn bị đào vận hà. Bách tính thiên hạ chẳng được nghỉ ngơi, không canh tác thì bận rộn vì bệ hạ. Bệ hạ làm vậy vì xã tặc, chuyện làm xong, thiên hạ được hưởng lợi, nhưng xã tắc là dân, bệ hạ thông qua việc tổn hại bách tính để cống hiến xã tắc, vậy là mẫu thuẫn."
"Vậy khanh thấy trẫm không nên làm?"
"Vô vi không có nghĩa là không làm, bệ hạ có thể làm nhưng phải tiếc sức dân, không thể liên tục như thế. Bệ hạ thấy hành vi xây thành ở Sóc Phương của Thủy Hoàng đế ra sao?"
"Trẫm thấy đó là công đức, bóp chẹt họng Hung Nô làm chúng không dám tùy ý nam hạ cướp bóc."
"Vậy bệ hạ ở thời đó liệu có muốn đi xây thành không?"
"Ha ha ha !" Lưu Trường đã hơi hiểu người này:" Cách ăn nói của ngươi giống lão sư ta đấy."
Vương công bình thản:" Cùng một phái tất nhiên tương đồng."
"Trượng nhân trên sông dạy An Kỳ Sinh, A Kỳ Sinh dạy Mao Hấp công, Mao Hấp công dạy Lạc Hà công, Lạc Hà công dạy Nhạc Thần công, Nhạc Thần công dạy Cái công, Cái công dạy Tào công."
"Thần bất tài, cũng là môn hạ Nhạc Thần công."
Lưu Trường vỡ lẽ, đứng dậy:" Ái dà, thì ra là đồng môn của trẫm."
"Trẫm không phải bạo quân lạm dụng sức dân, trẫm hiểu có lý phải tiếc sức dân, xá nhân của trẫm trước khi đi từng khuyên trẫm, nói trẫm ra chính sách quá liên tục. Khanh yên tâm, trẫm sẽ chú ý chuyện này, để dân có cơ hội nghỉ ngơi."