Nhìn bạo quân thoáng cái biến thành người khác, Vương công sức sờ rất lâu.
"Bệ hạ thánh minh."
"Trẫm xuất thân Hoàng Lão, sao không hiểu đạo lý Hoàng Lão? Chỉ là tình hình nay không giống lúc khai quốc rồi, như vấn đề vận hạ khanh nói, lương thực vận chuyển từ quan đông tới quan nội, mỗi năm hao phí tới trăm vạn. Trẫm không phát động bách tính đào vận hà, lương thực sẽ bị lãng phí hết, chẳng phải sinh ra nạn đói sao?"
"Hoàng Lão phải dùng trị thế, nếu không theo kịp hiện tại, chỉ biết chìm đắm trong quá khứ, dùng cách cũ trị thiên hạ mới thì sao được?"
Vương công ngẫm nghĩ:" Bệ hạ nói đúng, thần thụ giáo."
"Trẫm nghe nói thư tịch Hoàng Lão rất nhiều, nhưng vì sao chép, qua tay người khác nhau, thư tịch khác đi. Trẫm chuẩn bị triệu tập hiền nhân Hoàng Lão, để họ chỉnh lý văn chương quá khứ, phái người tìm về sách cổ thất truyền, khanh thấy sao?"
Vương công cả kinh, tức thì bái lạy:" Đa tạ bệ hạ."
Lưu Trường bấy giờ mới nói:" Hôm nay trẫm tới Thiên luận phủ, chẳng ngờ đám Nho sinh lại khuyên trẫm phong thiện Thái Sơn, khanh thấy phải làm sao?"
Thực ra với học phái thập cẩm như Hoàng Lão cũng để ý chuyện bói toán lắm, trước đó họ bị Hầu Phong giết không ít vì nhiều nghề kiêm nghề bói toán.
Nhưng lúc này Vương công rất phẫn nộ:" Bệ hạ, Hoàng Lão lấy thật trị thiên hạ, ghét nhất thứ không thiết thực, mong bệ hạ đừng nghe lời đám người Nho gia. Tế tự chưa chắc làm thiên hạ giàu có, nhưng giảm thuế má lao dịch lại có thể. Giết gia súc ném xuống sông chưa chắc ngăn được lũ, dùng gia súc kéo đá đắp đê lại có thể. Đấy là khác biệt giữa lấy thực trị quốc và lấy thứ hư ảo lừa quân vương.
Lưu Trường rất hài lòng:" Vậy khanh phụ sách chỉnh lý này."
Vương công rời Hậu Đức Điện, trong lòng đại khái hiểu, bệ hạ muốn dùng mình chèn ép Nho gia.
Dù tu dưỡng tốt, ông ta vẫn không nhịn được cười to, không ngờ lúc Hoàng Lão sắp bị lãng quên lại có cơ hội được coi trọng lần nữa.
Khi ông ta rời Hoàng cung gặp Mao công, chính là Mao Hanh, người này cũng là cao đồ của Tuân Tử, chuyên nghiên cứu Thi.
Khi Thủy Hoàng Đế đốt sách chôn nho, Mao Hanh vô cùng kinh sợ, mang gia quyến chạy từ Tề tới triệu, mai danh ẩn tính. Tới khi Đại Hán khai quốc mới dám dùng thân phận của mình.
Mao Hanh thấy Vương công từ trong hoàng cung vui vẻ đi ra, mặt tối đen.
"Không ngờ những lời của Nho gia nước Tề các vị lại giúp bọn ta việc lớn. Ta thực sự không biết nói gì, đợi bệ hạ kéo họ ra chém đầu, ta sẽ đi tiễn biệt.
Mặt Mao Hanh càng đen:" Đó là Lỗ nho ..."
"Ài, không cần nói nữa, dù sao đều là Nho, ngài tới gặp bệ hạ à? Vậy xin phép ta đi trước chỉnh đốn kinh sách." Vương cung trào phúng một phen rồi đắc ý rời đi:
Mao Hanh hít sâu một hơi nến giận, ông ta không hiểu đám ngu xuẩn đó làm sao dám khuyên bệ hạ đi phong thiện trong Thiên luận phủ. Chuyện Vũ Tối vừa mới qua, đám người này chê bản thân sống quá lâu à?
Tề Nho, Lỗ Nho bị giam hơn 80 người, nhiều người cầu xin Mao Hanh ra mặt, nói ông ta năm xưa dạy vỡ lòng cho bệ hạ, xem như là lão sư của bệ hạ. Bản thân là đồ đệ của Tuân Tử, bệ hạ tôn kính Tuân Tử như thế, chắc chắn có cơ hội cứu người.
Nhưng bản thân Mao Hanh từ biết, năm xưa mình chưa dạy nổi bảy ngày, bệ hạ còn nhớ mình hay không chưa biết.
Lúc này trong hoàng cung, Lữ Lộc kinh ngạc về thay đổi của Lưu Trường.
Ông già đó khuyên gián bệ hạ mà bệ hạ không đánh à? Thậm chí mắng một câu chó già cũng không có.
"Như thế Nho gia sẽ cảm thấy uy hiếp, không dám cuồng vọng nữa, còn Hoàng Lão sẽ không phạm sai lầm của Nho gia, vì giữ hảo cảm của trẫm mà bôn ba."
"Trẫm bất mãn với cách xưng hô thiên tử lâu rồi, muốn sửa thành thiên phụ, vậy mà đám chó má dám khuyên trẫm đi tế tự à?"
Khi Lưu Trường dương dương đắc ý khoe khoang với Lữ Lộc kế mưu của mình thì cận thị báo bác sĩ Mao Hanh cầu kiến.
"Cho ông ta vào."
Mao Hanh đi vào bái kiến Lưu Trường xong thì ngồi một bên.
"Mao công à, năm xưa trẫm còn nhỏ, khanh từng đánh tay trái trẫm ba cái. Trẫm kính trọng học vấn của khanh nên không hỏi tội, đó đã là khoan dung lớn nhất rồi. Vậy mà khanh còn định tới cầu xin cho đám Nho sinh à?"
Mao Hanh sững người, tin tốt là bệ hạ vẫn nhớ mình, tin xấu là chỉ nhớ mình đánh y:" Bệ hạ, đám người đó đáng tội, thần không tới để cầu xin, thần biết bệ hạ là quân vương hiền minh, lòng dạ rộng lớn. Hi vọng bệ hạ cho họ cơ hội lập công chuộc tội."
"Đám vô dụng đó thì làm được gì?"
"Bệ hạ, tuy họ ngu độn, nhưng đủ tư cách tới huyện học địa phương dạy vỡ lòng."
Lưu Trường cười to:" Khanh đã đích thân tới cầu xin, trẫm sao có thể đồng ý? Khanh đi nói với chúng đi, để chúng biết sai lầm của mình."
Nói rồi háy mắt với Lữ Lộc:" Đưa Mao Công đi."
Lữ Lộc hiểu ngay:" Vâng!"
Lữ Lộc chỉ phụ trách dẫn Mao Hanh đi thăm những Nho sinh kia, nhưng không dẫn ông ta ra.
Khi Lữ Lộc cười ha hả cáo biệt, xoay người rời đi, Mao Hanh choáng, ông ta vội đi theo nhưng hai giáp sĩ ngăn lại.
"Mao công?? Sao ngài cũng bị bắt rồi?"
"Ta ... Một lời khó nói hết."
Mao Hanh chỉ biết lắc đầu, không biết nói gì.
Trong số mọi người chỉ Viên Số Sinh mới nhìn ra tâm trạng phức tạp của Mao Hanh, ông ta cũng không sợ hãi như những Nho gia khác:" E là Mao công vì khuyên gián bệ hạ mà bị nhốt vào đây."
Mao Hanh nhìn Viên Cố Sinh nhàn nhã, hỏi:" Trông ông không có vẻ gì là sợ hãi."
"Bệ hạ chẳng muốn giết ta, vì sao ta phải sợ?"
"Ông đã nhìn rõ như thế, sao lại làm việc này? Ông có biết bệ hạ đã tiếp kiến Vương sinh, ông ta cười vui vẻ lắm."
Viên Cố Sinh lắc đầu:" Bản ý của phong thiện không phải tế thiên, mà là để an lòng thiên hạ. Nay bệ hạ vì chuyện vu cổ mà bài xích tế tự, như vậy là không đúng. Tế tự là chuyện quan trọng nhất của quốc gia, giúp ngưng tụ bách tính, an định lòng người. Nếu không tế tự đúng lúc sẽ có tai họa, phàm là quân vương hiền minh, không ai không thành tâm tế tự."
Mao Hanh sư môn Tuân Tử nên không hứng thú với chuyện này, về bản chất, ông ta là học giả thuần túy, không hiểu gì về chính trị.
Lát sau thị vệ mang chậu nước tới, bắt họ tiếp tục viết, bọn họ phải viết thiên luận từ đầu tới cuối.
Mao Hanh nhìn chậu nước trước mặt, đăm chiêu:" Mọi người có hiểu ý bệ hạ trong chuyện này không?"
Nho sinh ở bên canh đáp:" Có người giải ra: Bệ hạ muốn bọn ta viết sách trên nước là muốn nói, thế giới có quy luật vận hành của riêng nó, dù tế tự cũng không thay đổi được. Giống như mặt nước, không thể viết ra chữ?"
"Vậy bệ hạ nói sao?"
"Bệ hạ thả mỗi người đó ra."
"Vậy các ngươi vì sao không học theo người đó nói lời tương tự?"
"Nói rồi ... Ngài xem ta bị đánh thế nào đi."
Mao Hanh hiểu rồi, mỗi người té ra mỗi người chỉ có một lý giải.
"Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi!" Đột nhiên có Nho sinh hét lớn, múa máy hai tay chạy ra cửa nói với giáp sĩ:" Xin mang bút mực tới."
Tiếp đó hắn bắt đầu viết, những người khác tò mò vây xem.
Nho sinh kia vui vẻ nói:" Nước giống như trời cao, không có linh hồn, không có suy nghĩ, không vui buồn, không ngả về ai. Tế tự khác gì viết chữ lên giấy, đều là vô ích."
Rất nhanh Nho sinh đó được thả ra.
Mọi người mơ hồ hiểu rồi, vây quanh Mao Hanh:" Mao công, ngài là đệ tử Tuân Tử, năm xưa Tuân Tử nói thế nào?"
Mao Hanh ngây ra một lúc rồi đáp:" Không giống mọi người nghĩ đâu, ta chỉ nhớ lão sư giảng xong từng lắc đầu với sư huynh nói ra tên ba người ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com