Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 692 - Chương 692: Thiên Tử Giết Trâu.

Chương 692: Thiên tử giết trâu.

Khi đám Nho sinh đang đau đầu suy ngẫm thâm ý của thiên tử, Lưu Trường lại có một màn biểu diễn đặc sắc với quần thần.

Chuyện phải nói từ nước Điền, trước đó Lưu Trường giết Điền vương, đám phong quân chọn ra người thế thừa mới, vị tân vương này chưa tròn 10 tuổi, tên Trang Khả Đắc. Tuy nó đã lên ngôi, nhưng tới bái kiến thiên tử, chưa nhận sắc phong chính thức của triều đình. Bởi thế Tiêu Diên sai người đưa tiểu chư hầu vương tới Trường An.

Khi nó rụt rè bái kiến thiên tử, Lưu Trường cười ha hả bế nó lên, lúc bẹo má, lúc xoa đầu:" Thằng bé này mủm mĩm đáng yêu quá. Xem mặt nó tròn chưa này."

Quần thần cười vang, cũng có người lắc đầu.

Chu Xương không nhịn được nói:" Bệ hạ, ngoại vương tới bái kiến, há có thể làm thế?"

Nhưng Lưu Trường chơi tới hứng khỏi, nào để ý tới lời khuyên.

Còn đám phong quân đưa nó tới lúc này chỉ biết cười ngượng ngùng, hoàn toàn không dám nói mấy lời vua nhục thần chết gì đó.

Tiểu chư hầu vương sợ tới khóc tu tu.

Lưu Trường bấy giờ mới bỏ nó xuống, hạ lệnh sắc phong làm Điền vương, sai Tiêu Diên tạm thời quản lý chuyện trong ngoài.

Đám phong quân tấu lên:" Bệ hạ, khi bọn thần đưa đại vương tới bái kiến, gặp một con trâu thần cản đường, không chịu tránh đi. Bọn thần thấy con trâu này kỳ lạ, nên bọn thần mang theo hiến cho bệ hạ."

"Ồ, trâu à?" Lưu Trường bất giác liếm môi.

Vì sức vật không thể lên điện, Lưu Trường liền dẫn quần thần đi xem trâu thần.

Rất nhanh con trâu thần được đưa tới, quần thần kêu lên kinh hãi.

Con trâu này toàn thân màu đen, to hơn trâu bình thường, mà chỗ kỳ lạ của nó là trên lưng có một miếng thịt nổi lên, trông rất quái dị, lúc này nó đang cúi đầu, nóng nảy lắc đầu.

Quần thần đều chú ý tới quả cầu thịt.

"Chẳng lẽ trong đó giấu bảo bối."

"Có khi là trời cao ..."

Mọi người không dám nói nữa, con trâu này đưa tới không đúng lúc, không ai dám nói nó là điềm lành. Lưu Trường tò mò hỏi:" Các ngươi nói thật đi, loại trâu này ở nước Điền nhiều lắm phải không?"

Phong quân vội nói:" Trong rừng núi ngẫu nhiên có thể thấy, nhưng trâu có cầu thịt to như vậy chưa từng có."

Quần thần bàn tán xôn xao.

Đúng lúc này không biết con trâu bị sợ hãi hay làm sao, dùng sức vùng vẫy, làm ngã phong quân dắt nó, xoay người chạy mất. Lưu Trường thấy vậy mừng lắm, bảo giáp sĩ dừng lại, cởi áo trên xông lên.

Quần thần đều sửng sốt, sau đó sợ đái ra quần.

Vì bọn họ thấy bệ hạ của mình xông tới kéo đuôi con trâu.

Lưu Trường cắn chặt răng, kéo mày, không ngờ con trâu bị y kéo lùi lại.

Con trâu bị đau quay người lại, quần thần kinh ngạc hô to, Lưu Trường vẫn cười vang xông lên, hai tay nắm chặt sừng trâu. Con trâu không ngừng đẩy, Lưu Trường vẫn đứng sừng sững.

Đám phong quân nước Điền nhũn chân, hôm nay bệ hạ có chút sơ xảy gì, bọn họ đừng hòng sống mà về.

Chỉ có vị Điền vương còn nhỏ nhìn cảnh kinh người này vui sướng vỗ tay reo hò: "Bệ hạ! Vật nó, vật nó!"

Lưu Trương nghe thấy, y gầm lớn, cả người nghiêng đi, dùng sức xoay một vòng, cả người lẫn trâu ngã xuống đất. Hai tay Lưu Trường siết cổ trâu, đè nó xuống. Con trâu vẫn vùng vẫy, Lưu Trường giận lắm:" Sức sinh! Không phục trẫm à?"

"Bốp !"

"Bốp !"

Liên tục mấy cú đấm, con trâu nhũn ra, bộ dáng yếu ớt làm người ta đau lòng.

Lưu Trường mặc lại áo.

"Bệ hạ thần lực!!!"

"Sức lực này của bệ hạ giống như Thương ... Giống như Chu ... Giống như Tần ... Giống Sở ... Khụ khụ, bệ hạ thần lực." Trương Bất Nghi mấy lần không nói tiếp được, đành hô to thần lực.

Chu Xương phì cười: "Trương công, sao không nói rõ đi, Chu gì, Thương gì, Tần gì?"

Thương là Thương Trụ, vị này không cần nói nhiều. Chu là Chu Tuyên vương, từng tuyên bố có thể kéo đuôi chín con trâu không động đậy được, vị này sau lạm sát đại thần, chiến bại liên miên.

Tần là Tần Vũ vương, mọi người đều hiểu mà, hắn nâng đỉnh bị chết. Còn Sở Bá vương cũng quá nổi tiếng.

Chẳng hiểu sao phàm là vị quân vương nào trời sinh thần lực thì chắc chắn là hôn quân hoặc bạo quân.

Đây chính là điềm báo của trời cao!

"A mẫu, đây là thịt trâu nước Điền tiến cống, ngon lắm."

"Thịt tiến công à? " Lữ hậu cau mày:" Thịt đưa từ nước Điền tới Trường An còn ăn được sao?"

"Ăn được, ăn được ạ, a mẫu đừng lo, có người thử trước rồi."

Lữ hậu thử một miếng, vị không tệ, bà gật đầu.

"Ngon thì ngon đấy, nhưng đám phong quân nước Điền này cũng quá thiếu tôn kính với con rồi! Thiên hạ đâu ra cái lý mang thịt đi tiến cống? Chẳng lẽ muốn mưu phản à?"

"Khụ khụ, a mẫu yên tâm, bọn họ rất kính trọng trẫm, giờ họ thấy trẫm là quỳ lạy ngay, trông mặt kinh khủng lắm ..." Lưu Trường hàm hồ nói:

Lữ hậu nhìn Lưu Trường ăn, luôn làm người ta có cảm giác thèm ăn:" Con để Vương công phụ trách chỉnh lý sách của Hoàng Lão."

"Vâng, sao a mẫu biết?"

"An nói với ta, nó nói muốn phụ trách chuyện này."

Lưu Trường lắc đầu:" Nó chưa đủ tư cách, lớn lên hẵng nói, với trình độ của nó bây giờ chỉ làm rối thêm."

Lữ hậu nói:" Thái tử và Hoàng Lão quá gần gũi không phải chuyện tốt. Ta nghe nói Mao Hanh có đứa do tử tên Mao Trường, từ nhỏ theo trọng phụ học tập, rất có học vấn, để hắn tới làm xá nhân cho An đi."

"Được ạ, lát con hạ lệnh, có điều sao tên đó cũng tên là Trường? Phải kỵ húy chứ!"

"Con đừng để ý tới cái đó vội, chuyện thiết lập Lạc Dương làm kinh đô phụ không nên giao cho Chu Xương, hãy để Trương Bất Nghi làm."

"Hả? Trương Bất Nghi ạ, a mẫu còn không biết tên đó sao? Vì lấy lòng con, chắc chắn hắn ra sức xây dựng, nói không chừng biến Lạc Dường thành Trường An thứ hai."

"Loại chuyện như xây dựng, tốt nhất giao cho người Pháp gia làm."

"Vâng ...."

Lưu Trường lại đồng ý, đúng lúc này có cận thị đi nhanh vào, sau đó thấy y liền trở nên rụt rè, y lập tức ý thức được chuyện gì, vội đứng dậy: "A mẫu cứ ăn đi nhé, con đi lo quốc sự đây."

Đợi Lưu Trương đi rồi cận thị thấp giọng kể cho Lữ hậu nghe chuyện xảy ra bên Vị Ương cung.

Lữ hậu càng nghe mặt càng khó coi, nhìn thịt trâu trước mặt.

"Thằng nhãi!"

"Bệ hạ giao chuyện này cho thần là đúng rồi!"

"Con chó già Chu Xương ngoài gièm pha trung lương thì còn biết làm gì nữa? Ông ta đã già cả lú lẫn rồi, nếu có người bớt xén vật liệu, ông ta đừng hòng phát hiện."

Trương Bất Nghi biết Lưu Trường muốn mình thay Chu Xương phụ trách xây dựng Lạc Dương thì mừng lắm, hắn chưa bao giờ sợ nhiều việc, hắn mong bệ hạ giao cho hắn thật nhiều việc:

Lưu Trường nhìn bộ dạng của Trương Bất Nghi liền hiểu vì sao a mẫu lại bảo giao việc này cho hắn.

Người Pháp gia hơi cứng nhắc chút, mà loại chuyện xây dựng công trình thế này cần loại tính cách đó, chỉ lo tên này làm quá đà thôi. Lưu Trường căn dặn:" Lạc Dương không cần xây dựng lớn như Trường An, chỉ cần tích trữ được lương thực, hoàng cung đủ dung nạp trẫm, trong thành dung nạp được bách quan là đủ .... Trẫm cũng không ép ngươi phải hoàn thành trong thời gian ngắn. Không được lạm dụng sức dân, không được làm lỡ nông vụ, không khiến lòng dân oán giận."

"Bệ hạ yên tâm, thần sao có thể làm chuyện tổn hại danh vọng bệ hạ."

Nói ra Pháp gia đối xử với bách tính không tệ, đám khốc lại trong truyền thuyết khi rời đi, hào tộc đánh đàn ăn mừng, bách tính ra đường tiễn, nhiều nơi khi họ chết, có bách tính tự phát xây từ đường cúng tế.

Lưu Trường đổi chủ đề:" Trẫm biết thê tử ngươi sắp lâm bồn, không cần đi Lạc Dương vội, đợi con ra đời rồi hẵng đi."

"Không sao bệ hạ, thần ở lại có giúp được nàng ấy sinh con đâu."

"Không, đợi sinh xong hẵng đi."

"Bệ hạ nhân đức ..."

"Được rồi, đừng nịnh trẫm nữa, hôm nay Chu Xương hỏi ngươi Thương gì đó, Chu gì đó, ngươi không đáp, khi đó ngươi định nói gì?" Lưu Trường tò mò hỏi:

Trương Bất Nghi mím môi một lúc:" Thần nói bệ hạ là Ác Lai của Thương, Mạnh Bí của Chu, Ô Hoạch của Tần, Dưỡng Do Cơ của Sở ạ."

"A, trẫm biết những người đó, năm xưa trẫm còn nhỏ, đại phụ thường bế trẫm kể chuyện về họ, trẫm thích lắm ... A phụ không tán đồng, nói đó không phải đại trượng phu chân chính."

"Đại hoàng đế mà biết vũ dũng của bệ hạ bây giờ sẽ rất vui."

Lữ Lộc đi vào cắt ngang bọn họ tán gẫu, báo cáo Trần Đào tới, Lưu Trường bảo Trương Bất Nghi về trước, cho Trần Đào vào.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment