Lưu Trường thích Trần Đào tới bái kiến mình, vì Trần Đào mỗi lần đều mang tới cho y niềm vui bất ngờ.
Ông ta không bao giờ tới tay không.
Quả nhiên Trần Đào tới, toàn thân bẩn thỉu lôi thôi, nhưng mặt lại cười tươi.
"Thành công rồi à?"
"Đúng ạ! Bệ hạ, thành công rồi."
Lưu Trường lập tức đứng dậy theo Trần Đào ra ngoài, hỏi liên tục, Lữ Lộc đi theo Lưu Trường cũng không biết họ làm gì.
Trước đó thượng phương có người cải tiến giếng muối, trên cơ sở của Lý Băng thời Tần, nhưng thất bại. Sau đó Lưu Trường đích thân tới thượng phương, cùng Trần Đào trò chuyện cả tối, để lại rất nhiều bản vẽ.
Cho dù biết họ làm gì, nhưng Lữ Lộc không hiểu lời họ nói với nhau.
Chỉ là trông thiên tử và Trần Đào đều kích động lắm.
Bọn họ lên xe ra ngoài thành, loại thí nghiệm như thế này không thể làm ở Trường An.
Trần Đào dẫn họ tới bên giếng muối mới đào.
Lữ Lộc không hiểu, hắn đứng xa nhìn, quan sát xung quanh đảm bảo không có nguy hiểm gì, đồng thời đợi sai bảo.
Đột nhiên hắn phát hiện cỗ xe do sáu con ngựa kéo, hắn dụi mắt mấy lần, đó là xa giá của thiên tử mà. Lát sau xe dừng lại, mấy thằng nhóc từ trên xe nhảy xuống, chạy về phía này.
Bọn chúng vừa chạy được vài bước liền chú ý thấy giáp sĩ xung quanh cùng Lữ Lộc đứng cách đó không xa.
Lưu An hét lên quay đầu muốn chạy.
Có điều muốn đi đâu phải dễ.
Rất nhanh tổ năm người bị đưa tới trước mặt Lưu Trường, cả đám cúi đầu, bộ dạng tội nghiệp.
Lưu Trường quét mắt qua người bọn chúng, cuối cùng dừng ở Lưu Hiền:" Hiền, bọn chúng là thứ gì, trẫm biết. Thường ngày trẫm cho rằng ngươi ngoan nhất, sao cũng đi lêu lổng với bọn chúng?"
Lưu Hiền mặt đỏ gay, hổ thẹn cúi đầu không nói ra lời.
Lưu Khải đột nhiên hỏi:" Trọng phụ thực sự nâng con trâu lên rồi vật xuống à?"
"Ha ha ha, đúng thế!"
"Trọng phụ thần lực, bọn cháu không nhìn thấy, trọng phụ kể cho bọn cháu nghe đi."
"Được, khi đó trẫm ..." Lưu Trường định kể, tức khắc nhận ra, mắng:" Chuyện này nói sau, giờ nói chuyện các ngươi tự ý rời thành! Ai cho các ngươi ..."
Lưu An cẩn thận đáp:" Đại mẫu ạ."
Lưu Trường ngưng bặt giữa chừng, lại hỏi:" Dù thế, ai cho các ngươi trộm xe của ..."
"Xe do đại mẫu cho ạ."
Lưu Trường câm nín lần nữa:" Đúng là con hư tại mẹ."
"Như a phụ mới là con, con là cháu."
"Cãi trẫm à?"
Bất kể thế nào, đám nhãi con vẫn vì sự thành công của giếng muối mà vui mừng, tuy trừ Lưu An ra, những đứa con lại chẳng hiểu thứ này có tác dụng gì. Nhưng biết Đại Hán lại vừa làm thành công một việc là chúng vui rồi.
"A phụ ..."
"Sao?"
"Người thiết lập Thiên luận phủ, để Nho gia nghiên cứu, lại để Vương công chỉnh lý kinh điển Hoàng Lão. Chỉ có Mặc gia công lao lớn nhất, nhưng chẳng có khen thưởng gì. A phụ thường ngày dạy con thưởng phạt phải nghiêm minh, nhưng giờ a phụ lại làm không giống thế lắm."
Lưu Trường khinh thường, nói với Trần Đào:" Trẫm muốn mỗi tượng nhân tham gia chuyện này thăng một tước. Ngoài ra trẫm muốn các nơi tiến cử tượng nhân có năng lực tới thượng phương làm việc ..."
"A phụ làm thế là thưởng cho thượng phương, không phải thưởng cho Mặc Tử!"
"Vậy con thấy phải làm sao?"
"Thiết lập một phủ chuyên môn nghiên cứu Mặc kinh, triệu tập toàn bộ Mặc giả thiên hạ tới."
Lưu Trường nheo mắt, y không cần Mặc gia ngày ngày hô hào kiêm ái phi công, y cần những người làm việc thực tế, mang tới cho y niềm vui bất ngờ cơ. Lời Lưu An nói xung đột với tính toán của Lưu Trường.
"Chuyện này về hoàng cung hẵng nói." Lưu Trường cúi xuống xoa đầu Lưu An, đối phó cho qua chuyện này:
Trên đường về, Lưu Trường bảo năm đứa nhóc ngồi xe cùng mình.
Tới lúc này Lưu Trường không khách khí nữa.
"Thằng nhãi, có biết vừa rồi nói cái gì không?"
Đối diện với sự chất vấn của a phụ, Lưu An không chút hoảng sợ, thong thả đáp:" A phụ, Mặc kinh mà con nói không phải là Thượng Hiền, Kiêm Ái mà là Kinh, Kinh Thuyết, Đại Thủ ..."
Nghe Lưu An giải thích như thế, Lưu Khải cười trộm, nói với Lưu Tường bên cạnh:" Nó nói thế, trọng phụ làm sao mà hiểu."
Lưu Tường lúc này cũng mặt mày hoang mang gật bừa.
Không ngờ Lưu Trường trầm tư:" Ý con muốn họ chuyên môn nghiên cứu Mặc biện à?"
"Vâng ạ, a phụ, người biết mà, Mặc gia sở dĩ làm ra nhiều thứ như thế là vì có Mặc biện. Nay họ không ngừng chế tạo, lại thiếu mất Mặc biện thì không đúng."
"Con nói có lý, Kinh thì bỏ đi, Kinh Thuyết và Đại Tiểu Thủ có thể dùng, ngoài ra còn có Bị Thiên ..."
Không ngờ trọng phụ cùng An tham khảo học vấn, cảnh này làm đám nhãi con chấn động, sao trọng phụ cũng bắt đầu nói những thứ mình không hiểu rồi?
Lưu Trường không đánh Lưu An nữa, về tới hoàng cung vừa đi vừa nghĩ.
Đợi y đi rồi, mấy đứa kia xúm quanh Lưu An, hỏi:" Sao trọng phụ hiểu lời ngươi nói?"
"À, mấy thiên đó liên quan tới số, lực, ánh sáng, cho nên a phụ rất hứng thú, còn Bị Thiên thì chắc là trước kia a phụ học binh pháp nên biết."
Mấy thiên Lưu An nói liên quan tới số học, lực học, quang học, triết học, lý luận học. Ý nó không phải để Mặc gia nghiên cứu chủ trương chính trị, mà là mấy thứ liên quan tới chế tạo này. Sở thích của nó rất rộng, hơn nữa thích cái gì là sở trường cái đó.
Trên lịch sử bên cạnh Lưu An có hơn nghìn hiền nhân tới từ đủ lĩnh vực, nhưng đều rất kính phục tài học của hắn.
"Các vị huynh đệ, chúng ta trước kia tuổi nhỏ, không làm được gì, luôn bị người ta coi thường. Nay chúng ta đã lớn, có phải nên làm chuyện lớn rồi không?" Lưu An hô hào:
Lưu Ngang cả kinh:" An, ngươi mới làm thái tử hai năm đã không đợi được nữa à?"
Tất nhiên chuyện Lưu an muốn làm không phải tạo phản.
"Bái kiến thái tử điện hạ."
Phù Khâu Bá hành lễ bái kiến, Lưu An cũng không dám vô lễ, vội vàng đáp lễ.
Ông nhìn nhóm năm người đột nhiên tới thăm mình, trong lòng ngạc nhiên, thái tử không thích Nho, điều này đã là nhận thức chung trong Nho gia. Ông ta cũng không tiếp xúc gì với thái tử, đừng nói tới đám bất học vô thuật đằng sau.
Lưu An rất giống cha, thích bày trò, thích gây chuyện, nghịch ngợm phá phách. Nhưng nó cũng rất khác cha, thằng nhóc này rất hiếu học, dù có chơi cũng không quen học tập, bất kể là sách của học phái nào nó cũng xem, không kén chọn, bất kể học vấn gì nó cũng có kiến giải nhất định.
Phù Khâu Bá mời Lưu An ngồi ở thượng vị, Lưu An từ chối mấy lần mới ngồi xuống.
Lưu An rất cung kính, nhưng mấy thằng nhãi phía sau, thái độ không tử tế như vậy, Lưu Tường nghìn ngang ngó dọc, Lưu Ngang thì thầm với Lưu Hiền, chỉ có Lưu Khải là tươi cười nhìn Phù Khâu Bá.
"Phù Khâu công, lần này ta tới đây bái kiến ngài, ngài là bậc đại gia vang danh thiên hạ, vậy mà ta mãi không có thời gian bái phỏng, luôn lấy làm tiếc nuối ...."
Lưu An hàn huyên chốc lát mới đi vào chủ đề chính:" Hôm nay ta tới cũng là để thỉnh giáo ngài một việc."
"Xin thái tử cứ nói."
"Ta nghe nói năm xưa lão sư của ngài ba lần làm đại tế tửu của Tắc Hạ học cung, nhưng không thiên vị Nho gia, nâng đỡ đệ tử của mình. Thậm chí phái người đi nghênh đón hiền năng phái khác từ xa tới, an bài chu đáo. Tới biện luận lại chẳng nể nang gì, hạ thấp tất cả học phái trừ bản thân, là vì sao?"
Phù Khâu Bá cười đáp:" Vì lão sư có hai loại thân phận, ông ấy là tế tửu, nên đối xử công bằng với tất cả mọi người. Khi tham dự biện luận thì chỉ đại diện cho bản thân."
Lưu An làm ra vẻ vỡ lẽ:" Ngài nói thế là ta hiểu rồi, chỉ là thái học lấy ngài làm đầu, ngài chiêu mộ đại đa số là Nho sinh, thư tịch nghiên cứu cũng là của Nho gia, vậy hai loại thân phận của ngài ngả về phía nào?"
Mặt nó vẫn cười, nhưng câu hỏi trở nên sắc bén.
Phù Khâu Bá ung dung đáp:" Điện hạ không biết rồi, chuyện ở thái học do phụng thường phụ trách, thần chẳng qua làm chút việc tiếp đãi, biện luận mà thôi. Đám học tử là lương gia tử do địa phương tiến cử, không phải thần lựa chọn. Trong thái học nhiều lão sư, chúng có thể quyết định theo ai nghiên cứu học vấn, dù là học nhiều học phái một lúc cũng không sao."
"Thì ra là thế, ta vốn cho rằng những Nho giả dưới trướng ngài không muốn tiếp xúc với tri thức các học phái khác chứ."
"Thái học là của chung, sẽ không xảy ra loại chuyện đó."
"Ta biết rồi, đa tạ."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com