Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 694 - Chương 694: Ta Không Nóng Lòng Đăng Cơ Như Thế.

Chương 694: Ta không nóng lòng đăng cơ như thế.

Lưu An khom người vái dài, từ biệt Phù Khâu Bá, dẫn mọi người rời thư phòng, vừa ra ngoài thì gặp Lưu Dĩnh Khách.

"An, lão sư của ta là hiền nhân nổi danh thiên hạ, cháu không được bất kính với ông ấy." Lưu Dĩnh Khách nhìn năm thằng nhãi này liền không yên tâm:

"Trọng phụ, cháu tới thỉnh giáo học vấn, không hề vô lễ." Lưu An đột nhiên nghĩ ra cái gì, cười rất tươi, kéo tay Lưu Dĩnh Khách đi vài bước, nói:" Trọng phụ, thực ra lần này cháu tới đây là phụng lệnh a phụ, xem tình hình thái học. A phụ cháu coi thái học sinh như môn sinh của mình, nay trong Trường An đủ học phái, a phụ cháu sợ ảnh hưởng tới các học tử học tập."

Lưu Dĩnh Khách gật đầu:" Đúng là có ảnh hưởng."

"A phụ cháu lo chính là cái đó, trọng phụ, chuyện này người phải để tâm, thái học sinh là quan lại tương lai, dù là nội dung của học phái nào nên biết một chút ...."

Lưu An an bài vài câu, Lưu Dĩnh Khách gật đầu đồng ý.

Sau khi rời thái học, Lưu An kéo Lưu Khải tới:" Huynh tới thượng phương một chuyến, tìm Trần Đào ..."

Nó lại bảo Lưu Tường tới thiếu phủ, còn Ngang và Hiền tiếp tục theo bên cạnh.

Tới tận lúc này Lưu Hiền vẫn không tự tin cho lắm:" Chúng ta thực sự có thể làm được sao?"

Lưu An liếc nó:" Đây lại chẳng phải đại sự gì, sao phải sợ?"

"Nếu làm sai thì sao?"

"Sợ cái gì, dù là làm sai cũng tại Phù Khâu Bá, liên quan gì tới chúng ta?"

Ba đứa tới đông thành, nơi này là phủ đệ của vị Vương công Hoàng Lão. Hiền và Ngang đều không muốn tới đây, Vương công lúc nào cũng nghiêm mặt, cách giáo dục của ông ta khác Cái công, Cái công thì mặc kệ, tự giảng bài mình, Vương công thì rất nghiêm khắc, khiến đám công tử đều sợ. Chỉ có Lưu An dám biện luận với ông ta, tuy giờ còn chưa thắng, nhưng đã hơn toàn bộ đệ tử của Vương công rồi.

Vương công rất ngạc nhiên vì sự xuất hiện của bọn chúng.

"Sao lại đi bộ tới đây, cả giáp sĩ cũng không mang theo vài người?"

Vương công có chút tức giận, để Lưu An vào, Lưu An là bảo bối của Hoàng Lão, là hi vọng tương lai, tuyệt đối không thể tổn thất. Nếu Lưu An xảy ra chuyện, Hoàng Lão sẽ không gượng dậy được, Vương công hiểu điều này hơn bất cứ ai, sau khi kéo nó vào nhà mang tới trà nóng và ít đồ ăn.

Đối diện với lão sư nhà mình, Lưu An cũng không cần vòng vèo như với Phù Khâu Bá:" Lão sư, đệ tử tới là để xin lão sư giúp một việc."

"Nói đi."

"Đệ tử chuẩn bị đưa Mặc gia vào thái học, lấy Mặc kinh làm chủ, bồi dưỡng nhân tài Mặc gia."

Vương công trầm mặc.

Nếu người khác nói trước mặt ông ta chuyện này, ông ta đã sớm cầm gậy đuổi khỏi nhà rồi, tìm một người Hoàng Lão nâng đỡ Mặc gia à? Tuy nói Hoàng Lão không ghét Mặc gia, nhưng dù sao cũng tồn tại quan hệ cạnh tranh, sao có thể giúp cường địch.

Mặc gia trước kia cũng là học thuyết danh tiếng thiên hạ, đấu tranh trực diện với Nho gia mà chẳng rơi xuống hạ phong.

Ông già ngoan cố như Mạnh Tử cũng phải thừa nhận địa vị của Mặc gia, cảm khái cái thứ học vấn cầm thú ấy mà lại được hoan nghênh rộng rãi.

Có điều đối diện với đệ tử đắc ý nhất của mình, lại là hi vọng tương lai, con tưởng của bạo quân, Vương công không nổi giận:" Vì sao?"

"Lão sư biết Mặc biện chứ?"

"Tất nhiên là biết."

Lưu An đàng hoàng nói:" Chủ trương chính trị của Mặc gia hiện nay không có chỗ nào để thi hành, toàn bộ chỗ có thể dùng Hoàng Lão đã trình bày rồi. Vì thế Mặc gia không có uy hiếp gì. Mà bộ phận Mặc biện này là thứ mà Bách gia đều thiếu."

"Lão sư, Hoàng Lão chúng ta không giống học phái khác, chúng ta không coi học phái khác làm kẻ địch của mình, khi họ có ý tưởng tốt, chúng ta có thể tiến hành tham khảo, làm thành công hơn họ. Chuyện này không mất mặt, đó mới là chuyện hiền nhân nên làm."

"Mặc gia đã nhiều năm rồi không sửa sang văn chương, mà sư phụ đang chỉnh lý lại văn chương Hoàng Lão."

Vương công lòng lóe sáng:" Ý ngươi là."

"Ha ha ha, sư phụ có thể bù đắp cho thiếu hụt cuối cùng của Hoàng Lão. Cái gọi là học thuyết Hoàng Lão, chính là bao hàm vạn vật, bất kể sinh ra học thuyết gì, đều bị chúng ta quy nạp, hấp thu tinh hoa, như thế Hoàng Lão mới có thể không ngừng phát triển. Các học phái không phải kẻ địch của chúng ta, mà là lão sư!" Lưu An cười hì hì:

Lưu Ngang không nhịn được hỏi:" Thế này không phải coi Bách gia như lợn để nuôi à, nuôi béo rồi thịt."

Vương công mắng:" Ăn nói thô bỉ! Thân là môn đồ Hoàng Lão sao có thể nói thế, là coi như lão sư của mình!"

"Đệ tử biết rồi."

Vương công rất hứng thù với cách nói của Lưu An:" Nơi này không có người ngoài, ngươi nói kỹ hơn xem nào."

Lưu An biết đã thuyết phục được sư phụ, phấn chấn nói:" Nay Mặc gia thế yếu, bọn họ chế tạo khí giới cho a phụ, nhưng không còn nghiên cứu bản chssyd thế giới nữa, ở mặt này họ không giống học phái khác, bọn dùng số học để phân tích ... Chúng ta có thể giúp Mặc gia chuyên tâm phát triển ở lĩnh vực này ...."

Vương công cắt lời:" Vì sao không lấy luôn để dùng, cần gì nâng đỡ họ?"

"Trước tiên là nghiên cứu Mặc kinh, người Mặc gia sẽ nhiệt tình hơn chúng ta. Thứ hai, nếu Mặc gia tiêu vong, đó là tổn thất cho toàn thiên hạ, tất cả các học phái cường thịnh, không khí học thuật mới đậm, hưởng lợi nhất là Hoàng Lão. Nếu nhà nào đó độc chiếm, nhất định sẽ không phát triển nữa, thành quả nghìn năm sau có khí còn không bằng trăm năm trước Đại Hán ..."

"Sư phụ giúp Mặc gia chỉnh lý Mặc kinh, bao gồm thứ thất truyền, đệ tử biết sư phụ nhiều bằng hữu ...."

Khi rời phủ Vương công, Lưu Ngang và Lưu Hiền vẫn còn ù ù cạc cạc.

"Dễ thế à?"

"Dễ cái gì, phần khó ở phía sau cơ, chuyện này do họ mở đầu, nhưng phải do ta chủ đạo." Lưu An nhíu mày, chẳng biết nghĩ gì:

Lưu Ngang há miệng cười: "Tóm lại không nguy hiểm là được, ngươi nói làm việc lớn, ta còn tưởng rằng ngươi định mưu phản!"

Lưu Hiền ngán ngẩm: "Mới vào xe tù một lần mà ngươi sợ vỡ mật rồi à?"

Lưu An lắc đầu: "Ta sẽ không mưu phản, trẫm ... Khụ, ta không nóng lòng đăng cơ như thế."

Lúc này Lưu Trường ở phủ Trương Bất Nghi.

Y đưa bà đỡ giỏi nhất và thái y lệnh tới, vì thê tử của Trương Bất Nghi lắm lâm bồn rồi.

Đại ngộ này quần thần không dám tưởng tượng.

Lưu Nghiên thuận lợi sinh ra một nữ nhi.

Bế đứa bé trong lòng, Lưu Trường thở dài, bằng vào cái gì mà ngươi có thể sinh nữ nhi chứ?

Lưu Trường chưa bao giờ thấy đứa bé nào xinh đẹp như thế, thường trẻ sơ sinh thường khó coi, nhưng đứa bé này thì khác, kế thừa hoàn mỹ chỉ số dung mạo của Trương Bất Nghi. Có thể tưởng tượng ra sau này cửa nhà hắn sẽ bị dẫm nát.

Trương Bất Nghi cười ngốc nghếch, thấy bệ hạ buồn bã, nói:" Bệ hạ, con cái của thần là con cái của bệ hạ."

"Ha ha ha, tất nhiên rồi." Lưu Trường đột nhiên nghĩ ra gì đó:" Bất Nghi, ngươi xem, trẫm có bốn nhi tử, trong đó An đã lớn, Tứ và Lương còn nhỏ, không rõ tính cách sau này. Chỉ có Đại vương Bột, nó là đứa thiện lương, ngoan ngoãn ... Nếu trẫm đem con ngươi hứa gả cho Đại vương, để chúng lớn lên thành hôn, ngươi thấy sao?"

Toàn thân Trương Bất Nghi co giật:" Thần ... Thần ... Tạ ơn bệ hạ.

Lưu Trường cười to, thế là thành thông gia với Trương Bất Nghi.

Lưu Trường ở lại tới chập tối mời về hoàng cung, vừa về tới nơi đã vội báo cho Tào Xu, Phàn Khanh tin tốt kia.

"Hả? Đứa bé vừa sinh ra bệ hạ đã ban hôn rồi?" Tào Xu hoang mang:

Phàn Khanh tức giận:" Sao không hỏi thiếp, chuyện lớn như thế sao có thể quyết định tùy tiện như vậy chứ?"

Lưu Trường vẫn cười vui vẻ:" Nàng lo cái gì, đứa bé đó đáng yêu lắm."

"Bây giờ đáng yêu, lớn lên chưa chắc đã đáng yêu."

"Nàng nhìn a phụ, a mẫu nó đi, lớn lên sao không xinh đẹp cho được."

Tào Xu không thể chấp nhận hai đứa trẻ con này cãi nhau như thế, hôn sự phải xem người ta có hiền huệ không, chỉ chăm chăm để ý đẹp hay xấu làm gì?"

Đúng lúc này Lưu An không biết ở đâu nhảy ra:" A phụ !"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment