Lưu Trường nghe giọng Lưu An là đau đầu, thằng nhãi này bình thường sẽ không tới tìm mình đâu, nhất định gây chuyện gì rồi.
Càng ngày y càng thấy đồng cảm với a phụ, năm xưa Như Ý khóc lóc tới tìm a phụ, nhất định a phụ rất đau đầu.
Lưu Trường nghiêm mặt, phiền phức nhìn trưởng tử kém cỏi của mình:" Con lại gây họa gì?"
Bị a phụ mắng, Lưu An ủy khuất lắm:" A phụ, con không gây họa, con tới báo cho a phụ một tin tức tốt."
"Ồ, tin tức tốt gì?"
"A phụ có còn nhớ hôm đó con nói chuyện Mặc biện không?"
"Ừ!"
"Nay Mặc gia nhân tài ít ỏi, cơ bản toàn là tượng nhân, không tìm ra ai để nghiên cứu, con muốn nhờ Hoàng lão giúp."
"À ... Tốt."
Thấy a phụ chẳng để ý mấy, Lưu An đổi cách nói chuyện:" A phụ có biết thụy hiệu tốt nhất là gì không?"
"Cao à?"
"Không, không, sao lại là Cao! Đức phủ vạn vật là Cao, công đức to lớn là Cao, phúc khắp thiên hạ là Cao, ba đánh giá này sao xứng với a phụ."
Lưu An sáng mắt, kéo nhi tử tới gần:" Vậy còn thấy thụy hiệu nào xứng với trẫm?"
Tào Xu sầm mặt:" Cái thằng nhãi này, a phụ con còn sống mà con đã thương nghị thụy hiệu rồi à?"
Lưu Trường xua tay:" Không sao, không sao, con nói đi."
"Văn ạ"
"Vì sao?"
"A phụ, kinh vĩ thiên địa là văn, đạo đức bao la là văn, hiền hòa yêu dân là văn, ham học thích hói là văn, trung tiến tiếp lễ là văn, hiểu nhiều thấy rộng là văn ...."
Lưu An càng nói càng nhanh, nói cho Lưu Trường mắt lấp lánh sao.
"A phụ thấy Văn thế nào, đây là đánh giá tối cao, không cái nào hơn."
"Tốt, lấy Văn hoàng đế đi, trẫm bác học đa văn, chữ Văn này xứng lắm." Lưu Trường dương dương đắc ý nói:
Bấy giờ Lưu An mới dụ:" A phụ, nhưng có một vấn đề, Văn hoàng đế không phải chỉ khai sáng thịnh thế mà còn phải coi trọng văn phong. Nay Bách gia trong tay a phụ đều có được phát triển, các loại danh tác xuất hiện không ngớt. Nhưng bọn họ giao lưu học thuật không lấy ra được một tổng kết nào ra hồn, biện luận căn bản không thay đổi được cái gì, thứ đến là học thuyết Mặc gia sắp diệt vong."
"Đa phần học phái cũng thế, trước kia không phải là học thuyết danh tiếng gì, nay duy trì càng gian nan."
"A phụ đánh bại Hung Nô, bình định nội loạn, bách tính giàu có, quốc gia cường thịnh, giờ chỉ thiếu công lao văn trị nữa thôi. A phụ lập thái học, huyện học, có nhiều danh tác, giờ chỉ cần các học phái này có thành tựu, sợ gì không có thụy Văn?"
Lưu Trường gật gù:" Con nói có lý lắm, được, chuyện này giao con làm, đối xử với các đại hiền cho tốt, không được vô lễ."
"Đa tạ a phụ."
Lưu An vui vẻ chạy đi, Lưu Trường lại lắc đầu.
Tào Xu lo lắng lắm:" Thằng bé này không biết lên cơn gì, mấy ngày vừa rồi dẫn đám Tường chạy khắp nơi trong thành ..."
Lưu Trường không để ý:" Bình thường thôi, trẫm bằng tuổi nó luôn muốn kiến lập công danh, để người lớn xem, tốt nhất là khen vài câu."
"Sợ nó gây ra chuyện gì."
"Ài, chuyện này nàng không phải lo, có ai không phạm sai lầm chứ, nay trẫm vẫn còn, nó phạm sai lầm còn chỉ bảo thay đổi. Nếu giờ nhốt nó lại, không cho nó làm gì, đợi ta không còn, nó một mình làm đủ việc, lúc đó phạm sai lầm, hậu quả rất nghiêm trọng, không ai giúp nó xử lý hậu quả nữa. Nhớ, bất kể nó làm gì, các nàng vờ như không biết, đợi nó làm xong rồi khen, nó thích nghe cái đó."
Phàn Khanh nghe cứ ngây cả người:" Trường, chàng thật hiền từ."
"Hả, trẫm không phải luôn là cha hiền sao?"
Nhìn Lưu Trường rời Hậu Đức Điện, Phàn Khanh thì thầm với Tào Xu:" Đại tỷ, sao gần đây muội thấy chàng quai quái."
Tào Xu thở dài:" Không sao đâu!"
Lưu Trường ngồi trong Tuyên Thất Điện, phía trước mặt là Chất Đô.
"Lần này gọi ngươi tới đây vẫn là vì chuyện lần trước, Lục công bận rộn, trẫm không muốn quấy nhiễu, ông ấy nói sao?"
Chất Đô cung kính đáp:" Lục công nói sách lược của bệ hạ có thể được."
Lưu Trường sờ cằm:" Công báo rất được thiên hạ yêu thích, bọn họ gọi là báo giấy, rất hợp lý. Nay đa số các nơi đã biết chính sách của triều đình, biết tới công tích vĩ đại của trẫm, chuyện này rất tốt."
"Quan lại các nơi dùng báo giấy đem chính lệnh triều đình đọc cho bách tính nghe, sẽ không có ai bóp méo chính sách triều đình nữa. Gần đây Tú Y tới báo, chuyện làm rất tốt."
"Có điều công báo không chỉ giới hạn ở đó, phải phát huy toàn bộ tác dụng của nó."
"Đám người Bách gia, ngươi đừng dọa họ, phải để họ biết, đây là cơ hội. Cho họ làm báo, truyền đạt tư tưởng bản thân, đây là cơ hội tốt, nếu không biết quý trọng thì phế trừ quyền lực này. Ngoài ra phải kiểm soát chặt báo, phân ra các loại cụ thể ..."
Lưu Trường ý thức được điều Lưu An nói từ lâu, sức ảnh hưởng của biện luận quá thấp, các học phái truyền bá ngày một chậm.
Biện pháp giải quyết của Lưu Trường khác Lưu An, y nghĩ tới báo. Quyết định để các học phái thiết lập báo chí của mình, về phần ai phụ trách thì không liên quan tới triều đình rồi, kệ bọn họ đi cãi nhau, nếu tranh cãi không xong vậy đừng làm.
Lữ Lộc lúc này không nhịn được.
"Bệ hạ, trước kia người lập báo chí nói là muốn nắm dư luận thiên hạ, nhưng nay lại lập báo địa phương, còn muốn các học phái tự in báo, vậy không phải giao dư luận cho họ à? Thế trước kia lập báo làm gì?"
Lưu Trường cười nhìn Chất Đô.
Chất Đô tin tưởng nói:" Lữ quân đừng lo chuyện này, dư luận vẫn ở triều đình. Trên báo của họ chỉ có thể xuất hiện những lời có lợi cho triều đình, lợi với bệ hạ. Nếu dám xuất hiện thứ lòng riêng, hạ quan sẽ xử trí."
"Thứ này một khi phát ra rồi, ngươi giết người cũng có tác dụng gì?"
"Bọn họ trước khi phát hành phải qua thẩm hạch của quan lại phụng thường. Vì thế Lữ quân khỏi nhọc lòng.”
"Ha ha, Lộc, bỏ đi, ngươi không cần nói nữa." Lưu Trường xua tay, lại nói với Chất Đô:" Thời gian qua trẫm luôn nghe Lục công khen ngợi ngươi, nói năng lực của ngươi vượt xa bản thân ông ấy. Lần này trẫm đam việc quan trọng giao cho ngươi, ngươi đừng để trẫm thất vọng!"
"Vâng!"
Đợi Chất Đô đi rồi, Lữ Lộc mới tức giận nói:" Thần không thích kẻ này, mắt hắn lúc nào cũng như muốn giết người, trước mặt bệ hạ còn lãnh khốc như thế, bảo sao ai cũng gọi hắn là thương ưng."
"Ha ha ha, ngươi không thích là đúng, người ngươi thích thì trẫm dũng sao được? Ví như đám Thắng Chi, Tha Chi, Kháng, dùng đám đò làm việc, đúng là tai họa."
Hai người nói là quân thần, thực tế họ lớn lên với nhau từ nhỏ, không khác gì huynh đệ, bởi thế Lữ Lộc cũng dám nói đùa với Lưu Trường:" Đúng thế, có điều thần thích nhất là bệ hạ. Bệ hạ đã làm việc này từ trước, sao không nói cho thái tử. E thái tử nghĩ đây là công lao của mình."
"Không sao, thằng nhãi đó có lòng làm việc cho trẫm, trẫm rất vui, để nó làm đi. Đợi trước khi trẫm chết, trẫm sẽ nói cho nó biết, lúc đó nó có tức giận cũng không làm được gì ... Ha ha ha ha!"
Cao miếu nắm giữ Vị Ương cung và Trường Lạc cung, phía nam võ khố.
Hôm nay vị bạo quân nào đó lại mang vò rượu tới, đám sĩ tốt rất biết điều nhường đường.
Lưu Trường vào miếu không lấy chiếu, ngồi thẳng xuống đất, đặt rượu bên cạnh.
Y nhìn linh vị bên trên, miệng mở ra mấy lần không nói được.
Cuối cùng y chỉ cầm vò rượu uống liên hồi, uống một ít, y lại rưới bên cạnh một ít.
Rất nhanh rượu đã hết, Lưu Trường thở dài đứng dậy phủi bụi trên người, hướng về phía linh vị vái thật sâu rồi đi ra.
"Ài ....."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com