Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 696 - Chương 696: Chẳng Qua Chỉ Là Ghen Tỵ.

Chương 696: Chẳng qua chỉ là ghen tỵ.

"Nhất định thuộc về Phù Khâu công rồi!!"

Đám Nho sinh tụ tập với nhau, có người đưa ra cái nhìn của mình.

Khi Chất Đô đem chiếu lệnh của hoàng đế truyền đạt cho từng học phái, bọn họ mừng phát cuồng.

Chất Đô làm việc rất đáng tin cậy, chỉ chưa tới một năm khiến công báo có mặt khắp nơi, từ nước Yên tới Hà Tây, Ba Thục, Nam Việt. Công báo xuất hiện mọi ngóc ngách, nhân sĩ các nơi đều mua báo đọc để biết tình hình thiên hạ.

Cái gì khác chưa nói, lấy nói cái đơn giản nhất là danh vọng Lưu Trường đang lên cao, trước kia y luôn gây tranh cãi trong dân gian. Nhưng sau khi công báo xuất hiện, quan lại các nơi dùng nó tuyên truyền, tình hình khác hẳn.

Lưu Trường đánh bại Hung Nô, bách tính tán dương võ dũng của y.

Tiếp đó tới phát minh khí giới, mở học phủ, sửa trì đạo, xây y quán, huyện học ... Bách tính sững sờ, thì ra bệ hạ của chúng ta thánh minh như thế.

Công báo mở ra tiền lệ, để bách tính cũng biết việc thiên hạ.

Tất nhiên đa phần sĩ nhân không thấy thế, bọn họ biết bệ hạ nhà mình thích nịnh nọt, đặc biệt là thích dùng tiểu nhân nịnh bợ. Nhưng bọn họ không ngờ, bệ hạ phát động quan lại toàn quốc, sử dụng công báo để cả thiên hạ nịnh nọt mình.

Danh vọng Lưu Trường lên liên tục, đám quan lại địa phương có lẽ vì giảng giải quá nhiều, đến bản thân cũng tin, mở mồm ra là thánh thiên tử nói. Còn bách tính tầng chót lần đầu tiên được dư luận gột rửa, bằng việc tin tưởng người có trí thức địa vị, cách nói thánh thiên tử càng lúc càng đi sâu vào lòng người.

Tần vương đốt sách chôn nho không cho người ta nói, Lưu Trường thì chỉ cho người ta khen.

So hai bên, khẳng định là Lưu Trường lợi hại hơn một chút, đương nhiên chủ yếu vì nước Tần chưa có kỹ thuật in ấn như bây giờ, không thể thực hiện được ý tưởng của Lưu Trường.

Đám sĩ nhân rất bất mãn, bọn họ coi báo giấy là mãnh thú hồng hoang, thậm chí hạ thấp người viết báo, cho rằng đó là thứ tiểu nhân xiểm nịnh. Lại đả kích công báo là thứ còn đáng sợ hơn chính sách tàn khóc của Tần pháp, là thứ ác vật che mắt thiên hạ.

Người nói câu đó tất nhiên là được Tú Y mời đi uống rượu.

Rồi khi thứ mãnh thú hồng hoang này giao vào tay bọn họ thì chuyện lại khác hẳn, giờ nó thành lợi khí quốc gia rồi.

Những kẻ thường ngày chửi bới dữ dội nhất thì giờ tâng bốc lên tận trời, nguyên nhân oán hận của họ té ra không phải do căm ghét tiểu nhân nịnh bợ, mà là vì mình không có cơ hội.

Các học phái nhỏ như Danh gia, Âm Dương gia, nội bộ ít hệ phái, trong phái chỉ có vài đại lão thôi, nên công tác báo giấy giao trực tiếp cho đại lão được công nhận.

Ở học phái danh tiếng thì khác, Vương công dựa vào địa vị lão sư của thái tử, học vấn cũng đủ, lấy được quyền phụ trách.

Phía Nho gia đánh nhau sắp vỡ đầu rồi, bọn họ quá nhiều phái hệ, khác biệt lớn, xung đột nghiêm trọng.

Ví dụ trên đường gặp một đôi nam nữ thân mặt nắm tay nhau, Tử Trương Nho không để ý, họ chỉ để ý tới khuyên gián quân vương, đặt tinh lực vào quốc sự. Tử Hạ Nho sẽ nói vài câu, Trọng Lương Thị Nho sẽ chửi mắng té tát ... Về phần Tuân Thị Nho, khả năng người nắm tay nữ tử kia chính là vị đạo lão nào đó của họ.

Đám đại nho tụ tập ở Thái học, khi có người đề nghị đề Phù Khâu Bá đảm nhiệm, những đại nho khác mặt biến sắc.

Bọn họ không dám công khai bác bỏ Phù Khâu Bá, chỉ nói là ông đã làm rất nhiều việc rồi, gần đây hết vào ngục lại bệnh nặng, còn phải để ông gánh vác chuyện như thế thì quá đáng lắm, Nho gia đâu phải hết người.

"Hay là cùng phụ trách, sau đó mọi người biểu quyết với văn chương?"

"Biện pháp hay, nhưng ai biểu quyết?"

"Mỗi phái một người là được."

Chuyện càng lúc càng phức tạp, nếu bọn họ không thể xác định người phụ trách, tư cách làm báo sẽ bị hủy bỏ.

"Nhưng rất nhiều người còn ở trong ngục, bọn họ không ra, làm sao bàn bạc?"

Lúc này còn có một đám hiền nhân Nho gia đang viết Thiên luận trong ngục, gồm cả Mao Hanh kia kìa, đau đầu ở chỗ đó.

Phù Khâu Bá thực sự không muốn để ý tới loại chuyện này, nếu Thúc Tôn Thông còn sống, công ta chắc chắn sẽ nghĩ ra cách, còn ông ta sở trường ở học vấn cơ. Trầm tư rất lâu ông ta mới đề xuất một ý tưởng chưa nghĩ kỹ càng:" Hay để Lục công phụ trách?"

Cả đám im lặng, Lục Giả chính là người Tuân Thị Nho.

Nay Nho gia nhìn như mặt trời ban trưa nhưng người được trọng dụng toàn là Tuân Thị Nho, như Lục Giả, Mao Hanh, Trương Thương, Phù Khâu Bá ... Thậm chí là cả Giả Nghị. Tất nhiên bệ hạ cũng là Tuân Thị Nho nốt, không ai dám cái, nhưng không ai muốn để Tuân Thị Nho chiếm hết lợi ích.

Vì thế Lương công lại dùng chiêu quen thuộc:" Lục công đúng là thích hợp, nhưng ông ấy là phụng thường, còn bận rộn hơn Phù Khâu công, làm gì có thời gian làm việc này."

Thực ra vị này nói không phải không có lý, Lục Giả thuộc phái làm việc thật, thậm chí chẳng thèm để ý tới bọn họ.

Đại nho Công Tôn Thọ hiến kế:" Ta có một nhân tuyển, Hà Tây tướng Loan Bố."

"Không ổn, không ổn, vị này càng bận, chẳng lẽ bỏ quốc sự tới Trường An?"

"Để ông ấy phụ trách, còn chuyện do chúng ta ở đây quyết định."

"Ha ha ha, Xuân Thu của các vị đời đời truyền miệng, tới nay cả chữ còn không có, chẳng lẽ chuẩn bị đam Xuân Thu viết lên báo?"

"Hay để Phục công nước Tề ..."

"Phục công già lắm rồi, sợ không tới nổi Trường An."

"Vậy vẫn là chúng ta ..."

Phù Khâu Bá không nhịn nổi nửa, xoay người bỏ đi.

Lưu Trường nghe Lưu Chương báo cáo tình hình cãi vã của Nho gia thì không nhịn được cười to, đây chính là điều y muốn thấy.

"Kệ đám người đó, thích tuyển ai thì tuyển!" Lưu Trường phất tay, hỏi tới tình hình chiến đấu:

"Các nước vẫn đang triệu tập quân đội, nước Yên 3 vạn, nước Đường 4 vạn, nước triệu 8000 ... Vì nơi đó rất lạnh, nước Yên còn đang chuẩn bị vật tư mùa đông, hoàng đầu quân đang trên đường.

"Nước Mã Hàn gì gì đó có phản ứng gì?"

Lưu Chương lắc đầu:" Bọn chúng đang toàn lực nghênh chiến, song các bộ lạc nhỏ khiếp hãi, nhiều bộ lạc muốn đầu hàng nước Yên. Song đều là bộ lạc quá nhỏ, bộ lạc như Phù Dư thì không có ý quy hàng, thậm chí đang rục rịch hành động."

"Thưởng cho bộ lạc đầu tiên quy thuận." Lưu Trường tuy tự đại cuồng vọng nhưng ở chuyện chiến sự thì khác cẩn thận:

Lưu Chương gật đầu, rồi giải thích:" Bộ lạc đầu tiên quy hàng là Đông Uế Bộ, nghe nói bọn họ mang tới cống phẩm, là một loài cá lớn có râu dài, quận thủ Liêu Đông cho rằng không đủ dâng tặc quân vương từ chối."

"Ồ, nếu có thời gian, trẫm rất muốn xem." Lưu Trường tiếc nuối:" Chương này, trẫm muốn Quý Bố về Trường An, ngươi thấy sao?"

Tuy Tề vương hiện là do tử của y, nhưng lại cực kỳ sợ y, nên Quý Bố hoàn toàn gạt Tề vương sang lề. Lưu Trường vẫn không yên tâm về Tề vương, vì thân cữu cữu của Tề vương phạm vô số tội đại ác, khi đó Tề vương ra sức bênh vực, mẹ đẻ hắn vì chuyện này mà chết.

Hai bên tồn tại ngăn cách lớn.

Lưu Chương hiểu rõ điểm này, hắn do dự:" Bệ hạ ..."

"Gọi trọng phụ là được."

"Trọng phụ, đại ca cháu dễ tin người, có dã tâm mà không có tài, muốn làm chuyện lớn nhưng lại nhát gan ... Huống hồ nước Tề giờ không còn là nước Tề trước kia nữa." Nếu lấy thân phận do tử nói chuyện với trọng phụ thì dễ hơn, Lưu Chương nói ra:" Trọng phụ muốn Quý tướng về thay Triệu công à?"

Lưu Trường cười không đáp:" Ngươi thấy ai thích hợp làm Tề tướng?"

Lưu Chương không phải nghĩ nhiều:" Quẩn thủ Tế Bắc Đồng Xích, ông ta có công lớn, thiện chiến, biết trị quốc, lại ở Tế Bắc thời gian dài, rất hiểu nước Tề. Người Tề sợ ông ấy, nên sẽ nghe lời. Ông ấy từng giúp a phụ cháu, là nhân tuyển tốt nhất."

Lưu Trường đồng ý:" Vậy để Quý Bố về, Đồng Xích thay."

Lưu Chương bái lạy.

"Thằng nhãi Tương đó nghĩ quá nhiều, hắn là trưởng tử của đại ca, chẳng lẽ ta còn có thể hại hắn? Mỗi lần thấy ta là hắn run bần bật không dám ngẩng đầu lên."

"Cháu sẽ nói với đại ca."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment