Lưu Chương đi rồi, Lưu Trường đứng dậy hoạt động gân cốt, giờ y không dám tùy tiện rời Trường An nữa, ai mà biết có xuất hiện thằng ngốc khác như Vũ Tốt không?
"Ta muốn gặp bệ hạ!!"
"Tránh ra cho ta!!"
Đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền vào tiếng gào thét, chửi bới, Lưu Trường nổi giận, không đợi người vào báo đã đi ra.
Ngoài Hậu Đức Điện, Lữ Lộc đang ra sức ngăn cản Lưu Kính, Lưu Trường mặt tối đen, không nói lời nào sắn tay áo lên.
Lưu Chương hoảng hốt chặn trước:" Trọng phụ, trọng phụ Lưu công tới nhất định có chuyện."
Lưu Trường nheo mắt, lạnh lùng nói:" Không phải ông ta đang ở đình úy à? Sao lại tới chỗ này?"
Giáp sĩ sau Lưu Kính đáp:" Bệ hạ, Lưu công tới thượng thư phủ làm việc, đi qua đây, đột nhiên xông vào ..."
Lưu Kính vội hô to:" Bệ hạ, thần có chuyện lớn muốn khuyên gián."
Lưu Trường hít sâu một hơi tóm lấy vai Lưu Kính, kéo ông ta như kéo bao tải vào điện, ném xuống đất, ngồi xuống nói:" Nếu ngươi còn lải nhải chuyện các học phái làm báo, trẫm sẽ cho ngươi bò ra khỏi nơi này."
Lưu Kính lắc đầu:" Bệ hạ, thần nghe nói bệ hạ phái Trương Bất Nghi tới xây dựng Lạc Dương, dùng nơi đó làm kinh đô phụ, để khi nào thiếu lương thực sẽ sử dụng, có phải không ạ?"
"Đúng, thì sao?"
"Bệ hạ! Quan nội thiếu lương thực thì đưa bách tính tới Lạc Dương, Lạc Dương thiếu lương thực lại về Trường An, khác gì Lương Huệ vương chứ?"
"So với việc xây hoàng cung, không bằng di dân tới Lũng Tây, Hà Tây, Bắc Địa, thậm chí Sóc Phương, Ba Thục. Kinh đô phụ có thể được, nhưng hoàng cung và thành trì không cần xây lúc này. Tào vận không chỉ để phục vụ Trường An còn dùng cho chiến sự các nơi."
"Bệ hạ xây hoàng cung chẳng bằng dùng vật tư đó làm vài cái kênh, chưa tới ba năm sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề."
"Huống hồ bệ hạ không thể tới Lạc Dương, thiên hạ còn kẻ địch, chỉ là kẻ địch trước kia có thể dùng chiến tranh giết chết, kẻ địch này phải thong thả đối phó ..."
Lưu Trường quát:" Người đâu, giảm kẻ này vào đại lao đình úy."
"Bệ hạ, ông ấy vẫn luôn ở đại lao đình úy ạ."
"Vậy xây đại lao trong đại lao cho vào đó."
Khi Lưu Kính bị kéo đi Lữ Lộc còn chưa hiểu, kẻ địch nào? Đại Hán đâu ra kẻ địch?
"Lộc, tên Lưu Kính này muốn đàn hặc chuyện công báo, thực sự là đại bất kính!"
"Dạ??" Lữ Lộc càng mù tịt:" Nhưng thần có nghe thấy ông ta nói chữ nào tới công báo đâu?"
"Ông ta không nói, nhưng trẫm nhìn ra suy nghĩ trong lòng, giờ chưa nói, sau này cũng sẽ nói."
Lữ Lộc thấy bệ hạ nói chắc chắn như vậy, Lữ Lộc không biết nói sao, nên nói bệ hạ tính sâu nhìn xa, hay bảo là Kiệt Trụ kém xa bệ hạ.
Sao có thể phạt người ta vì tội chưa làm, Lữ Lộc do dự mãi mới nói:" Bệ hạ, thái hậu đã phế bỏ tội phỉ báng ...."
Lưu Trường nhìn Lữ Lộc, phất tay:" Không quan trọng, nếu ai hỏi tới thì cứ bảo là chuyện công báo."
Lữ Lộc tựa như hiểu ra điều gì, gật đầu:" Bệ hạ, làm thế tổn thương danh vọng ..."
"Sợ cái gì?" Lưu Trường không để ý cái đó:
Khi hai người đang bàn bạc thì thái tử An cầu kiến.
Lúc này thái tử An mặc hoa phục, thần sắc nghiêm túc , nó thấy hiện mình đang làm việc giúp hoàng đế, nên lấy lễ đại thần tới bái kiến. Lưu Trường nhìn bộ dạng nhi tử như thế thì hứng thú, vẫy tay bảo nó ngồi bên cạnh.
"Bệ hạ, nhi thần đã phát động rất nhiều học phái Hoàng lão chỉnh lý Mặc kinh, thêm vào rất nhiều nội dung, để bảo tồn học vấn không bị thất truyền, bọn họ bỏ qua ân oán cá nhân làm việc, xin bệ hạ ban thưởng."
"Ừ, trẫm biết rồi!"
"Hoàng Lão Vương công nguyện ý phái người tới thái học truyền thụ Mặc Kinh, Thượng phương lệnh Trần công không phản đối, Mặc gia sau này lấy kỹ thuật, tri thức làm chủ ... " Lưu An giảng giải:
"Ha ha ha, không thẹn là hổ con của trẫm! Thưởng mười vàng!" Lưu Trường rộng rãi phất tay:
Lưu An hết sức kích động, dù trưởng thành sớm tới đâu, rốt cuộc vẫn là đứa trẻ con, toét miệng cười bái tạ:" A phụ, thiếu phủ lệnh Trương công còn chuyên môn để một người có tài năng cùng biên soạn ... Nhi thần không dám tự quyết."
"Ồ, là vị đại hiền nào?"
Lưu An bái lạy:" Là a phụ."
"Trẫm sao?" Lưu Trường có chút ngạc nhiên:
"Trương công nói, Số kinh chính do a phụ soạn ra, sau khi a phụ định ra chữ số mới để quan lại các nơi học tập. Sau a phụ biên soạn "Tân văn", Trương công dựa vào đó mới có văn tự bây giờ ..."
Lưu An sớm biết a phụ rất lợi hại, nhưng sau khi từ chỗ Trương Thương biết thêm ít tình huống, địa vị a phụ trong lòng nó không ngừng tăng cao.
Đây mới gọi là đại hiền.
Dùng sức một người cải tiến số học, văn tự, đúng là trước nay chưa từng có.
Khi Lưu An tìm Trương Thương muốn hoàn thiện tri thức liên quan tới quang học, lực học, Trương Thương nghiêm tục nói:" Chuyện này có thể nhờ bệ hạ giúp!"
Lưu An mới bừng tỉnh đi bái kiến a phụ.
Lưu Trường vuốt cằm, thời gian này chuyện phải làm không ít, chỉ là nhìn vẻ mặt tha thiết của Lưu An, vẫn gật đầu:" Được, chập tối tới tìm trẫm, xem xem có thể chỉnh lý được không."
"Đa tạ a phụ." Lưu An vui vẻ rời đi:
Lưu Trường nhìn theo nó một lúc, trong lòng không khỏi có chút tự hào, bảo Lữ Lộc:" Chuẩn bị cho trẫm ít đồ ăn, sau đó gọi Trương Bất Nghi tới đây."
Đôi khi Lưu Trường hoài nghi có phải Trương Bất Nghi ngày ngày đợi sẵn ở cửa hoàng cung đợi mình phái người triệu kiến không? Vì tốc độ hắn tới thực quá nhanh. Hoang đường tới mức Lữ Lộc chưa chuẩn bị xong cơm nước để đưa lên thì hắn đã xuất hiện trước mặt Lưu Trường. Sao hắn làm được thế?"
"Quý Bố sắp tới!" Lưu Trường nói:
"Vậy phía Tề vương?"
"Đổng Xích!"
"Bệ hạ thánh minh! Đổng Xích là quan lại nước Đường, tâm phúc của bệ hạ, để ông ấy tới Tề là quá thích hợp." Trương Bất Nghi tán dương xong nói: "Chỉ là Quý Bố là thái hậu xá nhân, xưa nay nghe thái hậu, là thứ tiểu nhân bất trung. Bệ hạ dùng hắn làm quốc tướng thì đề cao hắn quá rồi."
"Quý Bố tới triều không phải làm quốc tướng, mà là làm ngự sử đại phu."
Trương Bất Nghi há hốc mồm hồi lâu, giọng nghèn nghẹn:" Bệ hạ, vậy thần đi đâu?"
"Ngươi thay Triệu Bình làm quốc tướng."
Trương Bất Nghi tức thì im lặng.
Bệ hạ không thể dùng Trương Bất Nghi làm quốc tướng, đây đã là nhận thức chung trên triều, Trương Bất Nghi quá khích nóng tính. Trọng thần trên triều đa phần đều cùng bối phận với a phụ hắn, hắn là tên tiểu bối, sao có thể đè đầu quần thần thành quốc tướng??
Trương Bất Nghi cũng thấy khả năng mình tiếp nhận Triệu Bình không lớn, nhưng lúc này hắn nhìn Lưu Trường không giống nói dối.
Tằng tổ phụ của Trương Bất Nghi là Trương Khai từng làm quốc tướng nước Hàn, trước sau phò tá ba đời quân vương. Đại phụ của hắn Trương Bình làm quốc tướng phò tá hai đời. Bọn họ được gọi là Hàn tướng năm đời.
Trương Lương nửa đời trước mưu tính phục quốc, không từ thủ đoạn, sau phò tá Hàn vương Thành phục quốc thành công, thành quốc tướng nước Hàn, Lưu Bang mấy lần muốn gọi ông tới bên cạnh nhưng không được.
Nay nếu Trương Bất Nghi cũng làm quốc tướng, vậy bọn họ bốn đời làm quốc tướng rồi, mà hắn còn lợi hại hơn tổ tiên, vì hắn làm quốc tướng triều đình.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com