Trương Bất Nghi không nói gì cả, chỉ bái lạy.
Lưu Trường nhận lễ của hắn:" Vừa rồi Lưu Kính tới tìm, khuyên trẫm dừng xây dựng Lạc Dương, mở thêm kênh đào, nói Lạc Dương không có chỗ hiểm để thủ, không bằng Trường An. Còn nói cái gì kẻ địch vẫn còn ..."
"Phải chăng ông ta nói chư hầu vương và hào cường đại tộc?"
"Trẫm cũng đoán thế nên đuổi đi rồi, tên này đúng là chán sống, lời gì cũng dám nói, ly gián quân vương và chư hầu là tội diệt tộc."
Trương Bất Nghi cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi nói:" Bệ hạ, Lưu Kính tuy là tên tiểu nhân bất trung, nhưng vẫn có năng lực ... Thực ra trước đó ông ta nhiều lần nói lấy lương thực thiên hạ vận chuyển tới Trường An là để làm suy yếu thế lực địa phương. Nhưng thần thấy không cần phải dùng cách lãng phí này, lương thực nuôi dưỡng được bao nhiêu bách tính, đều do bách tính cần cù lao khổ làm ra, liên quan gì tới hào tộc, Lưu Kính hạn hẹp quá rồi."
"Có điều mở kênh thì được ạ, có kênh ở các nơi sẽ rút ngắn lộ trình, lại có thể tưới tiêu ven kênh."
"Về phần Lạc Dương, không thể không sửa ... Thần cho rằng có thể lập quan ải lớn quanh Lạc Dương, giống như Đồng Quan vậy, để Lạc Dương thành phòng tuyến đầu tiên của Đại Hán. Trường An quá nhiều hộ tịch, có thể phái tới các nơi, đất canh ở Trường An không thể nuôi được nhiều người như thế, vậy để họ tới xung quanh, tiếp tục khai khẩn."
Lưu Trường gật gù, suy nghĩ rất chu đáo, y cũng hi vọng vị trí mới giúp tên này trưởng thành hơn:" Được, chuyện này ngươi đi tìm Lưu Kính thương lượng, lấy thân phận quốc tướng mà làm."
Khi Trương Bất Nghi rời hoàng cung vẫn thấy người lâng lâng, chân dẫm lên mặt đất cũng thấy mềm mềm.
Năm xưa hắn luôn là đứa con vô dụng, bị lấy ra so với a phụ, với đệ đệ, rốt cuộc cũng nở mày nở mặt. Quốc tướng, đó là đỉnh cao nhân thần, thường mà nói, đại thần trẻ không thể đảm nhận, vì không thể tiến thêm, dễ xảy ra chuyện. Nhưng bệ hạ hiển nhiên không lo điều này.
Khi Trương Bất Nghi tới đại lao đình úy thì gặp Chu Xương đứng ở cửa, đang khổ sở nói gì đó với Trương Thích Chi.
"Ta có chuyện tìm Lưu Kính, phái người tới, ngươi không cho họ vào đã đành. Nay đích thân ta tới, sao ngươi vẫn không cho vào?"
Chu Xương trước kia là người ngoan cố, không biết biến thông, nhưng gặp phải Trương Thích Chi còn nguyên tắc cứng đầu hơn mình, ông ta không khỏi bi thương, chẳng lẽ đây là báo ứng?
Trương Thích Chi tò mò đi tới cười hỏi:" Thích Chi, sao ngươi tự mình ra ngăn người thế?"
Rồi quay sang Chu Xương chào hỏi:" Lâu rồi không gặp, Chu sinh, khỏe chứ?"
"Chu sinh?? Ta còn hơn a phụ ngươi mấy tuổi đó." Chu Xương vốn tức giận, nghe Trương Bất Nghi xưng hô như thế lửa giận càng bốc cao ba trượng:
"Ồ, chắc ông chưa biết, vừa rồi bệ hạ phong ta làm tướng, sau này ta và ông ngang cấp. Chu sinh, thần tử cùng triều, chúng ta phải phò tá bệ hạ cho tốt."
Giây phút đó Chu Xương ngửa đầu lên trời hô to:" Bệ hạ hồ đồ mất rồi."
Chu Xương bị chặn ở cửa đình úy, nhưng Trương Bất Nghi lại được vào.
Chẳng phải địa vị của hắn cao hơn, mà Trương Bất Nghi phụng lệnh hoàng đế, Chu Xương vì chuyện riêng.
Nhìn Trương Bất Nghi bước chân bay bổng, Chu Xương hậm hực rời đi.
Trương Bất Nghi vừa đi vừa nhìn quanh, rất có phong phạm quốc tướng tuần sát.
"Hôm nay ngươi ngăn Chu Xương lại, rất tốt .... Trước kia luôn có quyền quý tự ý đón tội phạm ra khỏi đình úy, tên Vương Điềm Khải kia không dám ngăn cản, ta nhiều lần đàn hặc thứ gian tặc đó. Nay ngươi không sợ Chu Xương, ta đúng là không nhìn người."
"Sau này giữ đúng chức vụ, đừng nói quốc tướng, dù thái hậu phải người tới, tuyệt đối không cho vào."
Trương Thích Chi nghiêm túc đáp:" Vâng ... Trương tướng, mời đi bên này."
"Ha ha ha ..." Trương Bất Nghi không nhịn được phát ra tiếng cười quái dị:
Cách xưng hô này nghe thật thư thái.
Lưu Kính lúc này đang cùng ông già nói gì đó, có vẻ vui lắm, chẳng giống ngồi nhà lao.
Trương Bất Nghi đi vào, tức thì có người mở cửa, hắn đứng đó đợi Lưu Kính hành lễ.
Lưu Kính chỉ bình tĩnh nhìn hắn:" Bệ hạ bảo ngươi tới hả? Mời ngồi."
"Dẫn ông ta ra ngoài, giam chỗ khác." Trương Bất Nghi không để ý khoe khoang uy nghi quốc tướng nữa, đặt chính sự lên trên:" Bệ hạ bảo ta tới tìm ông bàn việc."
"Nói vậy là bệ hạ đồng ý rồi?"
"Không hoàn toàn, Lạc Dương vẫn xây dựng, nhưng xây quan ai trước. Lương thực Trường An tự sản xuất dù sao không nuôi được nhiều người như vậy, với xu thế tăng lên hiện nay ...."
Lưu Kính cắt lời:" Ta vẫn muốn trò chuyện với bệ hạ."
"Bệ hạ không chê ta thấp kém, phong làm tướng, phụ trách việc này, nếu ông có suy nghĩ gì, có thể nói cho ta trước."
"Hả?" Rốt cuộc Lưu Kính rốt cuộc cũng tỏ ra kinh ngạc:" Được, ta nói với Trương tướng ..."
Hai người ngồi trong ngục, bàn việc làm kênh, ý của Lưu Kính là tóm chặt lấy hào tộc, ra sức nhổ lông dê, để bọn họ làm kênh. Trương Bất Nghi chăm chú lắng nghe.
Đây là lần đầu hai người hợp tác, trước giờ Lưu Kính không thích Trương Bất Nghi, cho rằng hắn chỉ giỏi nịnh bợ, chẳng có chân tài thực học gì.
Nhưng khi chuẩn bị cùng hắn làm việc mới nhận ra, tên này rất thông minh, cơ trí.
Ông ta vừa nói phát động hào tộc, Trương Bất Nghi đã nói xây kênh xong lập bia đá ghi rõ công lao người tham gia.
Ông ta nói tới việc nối các dòng sông, Trương Bất Nghi đề xuất ý tưởng phân chia thủy vực, lập mạng lưới giao thông đường thủy.
Lưu Kính dần thu lại sự xem thường.
Sau khi xác định rất nhiều phương án, Trương Bất Nghi chuẩn bị rời đi:" Ông đừng cho rằng bệ hạ trừng phạt ông, mà bệ hạ đang bảo vệ ông, ông đắc tội với rất nhiều người, chỉ có ở đây mới không ai dám làm gì. Cho dù ông không biết điều, nhiều lần chửi mắng bệ hạ, bệ hạ vẫn khoan dung, thậm chí nói với bên ngoài là vì chuyện công báo."
"Thiên hạ làm gì có quân vương nào hi sinh danh dự vì thần tử chứ? Gặp quân vương hiền minh nhân từ như thế, ông còn dám vô lễ."
"Nay ta là quốc tướng, ông dù có tài tới mấy, nếu còn dám có lời bất kính với bệ hạ, ta nhất định khoét lưỡi ông."
Bị mắng xối xả, Lưu Kinh chỉ cười, vị quốc tướng mới này thật thú vị.
Lưu Kính được đưa vào phòng giam, bạn tù của ông ta hỏi:" Vị vừa rồi là ai thế?"
Người bạn tù này râu dài bạc phơ, trông rất đẹp, tên là Tư Mã Quý Chủ, đại lão Hoàng Lão, địa vị không bằng Vương công, học vấn chưa chắc đã sợ.
Chỉ là vị này có một sở thích nhỏ không hợp thời lắm, đó là thích ngồi bên đường xem bói cho người ta. Sở thích này trước kia chẳng sao, nhưng sau chuyện Vũ Tối liền thành vấn đề.
"Ha ha ha, ngài tinh thông Dịch Kinh, Hoàng Đế thư, sao không tính ra là ai?"
Tư Mã Quý Chủ cười:" Vậy ta tính xem ..."
Nói rồi khẽ nhẩm tính một hồi:" Người đó ắt là Trương Bất Nghi."
Lưu Kính sửng sốt:" Tính ra được thật à?"
"Tất nhiên, tuổi hắn không lớn, đình úy đều khách khí với hắn, bộ dạng tuấn mỹ, thái độ coi thường ngài, không phải ngự sử đại phu Trương Bất Nghi trong truyền thuyết sao?"
"Đó là ngài nghĩ ra, không phải tính ra."
"Không, tính chỉ là một phương thức mà thôi, ta vốn không tin thứ đó, nhưng ta muốn thông qua nó để thăm dò thế giới này ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com