Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 699 - Chương 699: Thánh Nhân Dưới Vành Mắt.

Chương 699: Thánh nhân dưới vành mắt.

Cùng lúc ấy trong hoàng cung, bên tân đình.

Lưu An đi chân đất, thoải mái ngồi trên một tảng đá, tay chống người, khoan khoái nhìn dòng chảy đằng xa.

Gió thổi qua mặt nó, ánh mắt Lưu An dõi theo hướng gió.

Đám Lưu Khải đứng cách đó không xa, chỉ trỏ về phía nó.

"Nó lại bắt đầu rồi."

Lưu Tường lắc đầu:" An cái gì cũng tốt, chỉ là thích lên cơn, nó ngồi đó làm cái gì?"

Lưu Ngang đoán:" Ta nghe nói người đọc nhiều sách đều như thế."

Lưu Tường đắc ý:" May là ta không bao giờ đọc sách."

Lưu Khải mắng:" Các ngươi biết cái gì, An đang suy nghĩ về đại đạo giống hiền nhân cổ đại."

"Hay là đang nghĩ về Tần gia nữ."

Mấy thằng nhãi rón rén đi về phía Lưu An, một số hành vi của Lưu An đối với bọn chúng, thực sự có chút kỳ lạ, nhất là nó thích một mình kiếm chỗ yên tĩnh ngồi đó, ngồi rất lâu không làm gì cả ... Mỗi lần hỏi làm gì, nó đều trả lời vô cùng quỷ dị.

Lưu Tường cẩn thận hỏi:" An à, đệ đang làm gì thế?"

Lưu An nhìn xung quanh, cảm khái:" Đệ đang nghĩ, đại đạo là gì? Đạo, nó bao phủ trời đất, phát triển bốn phương, cao tới mức không chạm vào nổi, thậm chí sâu tới mức không thể dự đoán, nuôi dưỡng vạn vật một cách vô hình ..."

Mấy thằng nhãi nhìn nhau.

"Nó nói gì thế?"

"Đại khái đây là học vấn cao thâm."

"Hẳn vì thế mà lão sư không bao giờ mắng nó."

"Lão sư không mắng nó là vì sợ đại mẫu ban rượu."

Mấy thằng nhãi đua nghịch bên cạnh, còn Lưu An tự mình cảm khái thế giới, tạo thành đối lập rõ ràng.

Lúc này trong manh nha, vị thánh hiền tương lai được xưng là Hoài Nam Tử đã mơ hồ sinh ra ý thức thăm dò đại đạo. Vị Hoài Nam Tử này không phải ý nói đó là nhi tử của Hoài Nam Vương, mà là cách xưng hô tôn kính như Khổng Tử, Tuân Tử, Hàn Phi Tử ... Chỉ tiếc vị này không có địa vị siêu nhiên như những tiên hiền kia, vì Đại Hán cũng như các triều đại sau không dám tung hô một tên phản tặc.

Lưu Trường không biết rằng, mình khổ công bồi dưỡng thánh hiền, kỳ thực có một thánh hiền luôn ở dưới vành mắt y.

Lưu An ngồi chốc lát rồi chuẩn bị tới Hậu Đức Điện, tối rồi, nó còn phải giúp a phụ chỉnh lý Mặc Kinh.

"A phụ xem cái này .. Trên Mặc Kinh nói ..."

"Ồ lỗ nhỏ tạo ảnh hả, ông ấy nói đúng đấy, ánh sáng truyền theo đường thẳng, không cần sửa."

"A phụ, lỗ nhỏ tạo ảnh là gì?"

"Chính là Mặc Tử nói đục lỗ nhỏ trên tường, sẽ lấy được ảnh ngược của vật ..."

"Ông ấy còn nói tới lực, trọng lực ..."

"Ồ, lực là nguyên nhân vật thể gia tốc, tiếp đó tới trọng lực và trọng lượng ... Trọng lực là sức hút của một vật, phương hướng trọng lực luôn hướng xuống dưới, còn gọi là lực hấp dẫn."

Lưu An nghe tới tròn mắt:" A phụ, vì sao gọi là lực hấp dẫn."

"Để ta làm thí nghiệm cho con xem." Lưu Tường tóm lấy An ném đi, trong tiếng là hét của nó, đón lấy:" Con xem, con bị ném đi không thăng thiên mà lại rơi xuống đất."

"A phụ nếu ném vài lần nữa là con thăng thiên luôn đấy."

Cả ngày hôm đó Lưu An kinh ngạc phát hiện, thì ra mình luôn xem thường a phụ.

Hôm sau khi nó xuất hiện trước mặt Lưu công mang theo vẻ mặt hết sức hoang mang.

"Thái tử điện hạ, xảy ra chuyện gì?"

Lưu An bảo Phùng Đường:" Mang sách tới."

Phùng Đường đặt một chồng giấy dày trước mặt mọi người.

"Đây là thứ a phụ viết ra trong đêm qua, mời các vị xem."

Trừ Trương Thương đã có chuẩn bị, các bậc đại gia khác đều khiếp hãi.

"Không thể nào, chẳng lẽ trong hoàng cung còn có tàng thư của Mặc gia." Ai nấy không tin, chẳng phải hôn quân đó rất bất học vô thuật à?

Lưu An lắc đầu:" Ta luôn cho rằng ý nghĩ muốn vào Nho miếu của a phụ rất quá đáng, giờ xem ra phải xây một miếu riêng cho a phụ."

"Phùng công, mời ông đi nói với Hà Tây vương, muộn chút ta mới ra được, bảo họ cứ tới Bình Dương hầu phủ trộm ... À, ăn đi."

Phùng Đường đen mặt rời phủ nhìn trời xanh lam, mặt đầy tuyệt vọng:" Ài, trước kia sao ta lại đi khuyên gián bệ hạ chứ."

Mấy ngày qua tin tức chấn động nhất Trường An là Trương Bất Nghi làm quốc tướng.

Lưu Trường đã chính thức hạ lệnh, quần thần không sao tiếp nhận được điều này, nhưng kệ tiếp nhận hay không thì vẫn phải tới bái kiến.

Ngày hôm đó, cái đại thần lần lượt tới bái kiến quốc tương, không phải vì họ lấy lòng Trương Bất Nghi, mà vì địa vị quốc tướng rất cao, đại thần bình thường gặp quốc tướng phải xưng thần. Chỉ là những điều này mất dần sau thời Vũ Đế.

Trương Bất Nghi ngồi ở thượng vị, trước mặt đông đảo quần thần:" Chư vị, bệ hạ thánh minh!"

"Bệ hạ thánh minh." Quần thần hết các phải hô theo:

"Lần này các vị tới đây thỉnh giáo quốc sự, ta rất vui. Sau này chuyện trong nước cần mọi người đồng lòng, không được phụ kỳ vọng bệ hạ."

"Sau này quần thần không được mạo phạm bệ hạ, triều nghị không được tranh cãi, không được lớn tiếng. Phải luôn nhớ ân đức của bệ hạ, phải thường dâng tấu biểu lộ tiếng lòng, bệ hạ là thánh nhân hoàng đế ..."

Lục Giả nhìn vị quốc tướng hoang đường này, không nhịn được hỏi Vương Điềm Khải bên cạnh:" Đây đúng là con Lưu hầu sao?"

Vương Điềm Khải cười định đáp, ai ngờ Trương Bất Nghi nhìn thấy quát:" Vương công và Lục công đang thì thầm gì đó."

Vương Điềm Khải vội vàng đứng dậy:" Trương tướng, Lục công nói, ngài đúng là nhi tử Lưu hầu ."

Mao Trường khẽ gõ cửa dịch xá, cuồng phong lạnh cóng, hắn vẫn đứng thẳng tắp, không nhúc nhích, giữ đúng lễ nghi.

Gõ cửa vài lần xong hắn bất động, kiên nhẫn chờ đời.

Chốc lát sau cửa mở ra để lộ khuôn mặt già nua, ông ta cảnh giác quan sát người trẻ tuổi trước mắt:" Nghiệm đâu?"

Mao Trường thong thả lấy ra "Chứng minh thư" đưa tới.

Ông già xem rất kỹ:" Người Triệu à?"

"Vâng!"

"Sao lại khẩu âm nước Tề?"

"Nguyên quán ở Tề, học ở Tề."

"Vào đi."

Mao Trương hành lễ với ông già mới vào, ông già đóng cửa trách móc:" Ngươi gõ cửa sao không gõ to chút, hoặc gõ thêm vài lần, ngươi sợ ta nghe thấy à?"

Mao Trường cười ôn hòa:" Sợ gõ gấp qua làm trưởng giả kinh sợ."

"Quả nhiên là Tề Nho."

Ông già giọng điệu khinh thường, song vẫn mang cơm nước lên cho hắn:

Đại khái ông già không có việc gì làm, ngồi phía trước trò chuyện với hắn. Cúi cháy lách tách, đôi bàn tay đầy vết chai của ông già như phủ thêm tầng ánh sáng vàng:" Mọi người đều tới đất Tề cầu học, sao ngươi lại tới Trường An."

"Tại hạ đi thăm người lớn trong nhà, huống hồ học vấn trải khắp thiên hạ, không ra ngoài sao có thể cầu học."

"Ngươi khá đấy, trước kia ta rất ghét người Tề. Nhất là đám đi cầu học, không biết trời cao đất dày, không biết lễ, tới dịch xá còn dám tụ tập mắng thánh thiên tử. Lúc thì nói thiên tử tàn bạo, lát lại nó thiên tử khinh hiền tài ... Hừ, nếu không phải là thánh thiên tử thì những lời này đủ diệt tộc bọn chúng rồi."

"Thánh thiên tử nhân từ, cho người qua lại được ở dịch xá, không cần trả tiền, có nghiệm là đủ ... Nếu không phải là thánh thiên tử, ngươi chưa chắc đã được vào ở."

"Đám hậu sinh các ngươi phải ném vào thời Tần vương mới biết thân phận ... Giờ tốt lắm rồi, lão hủ thi thoảng được thử vị thịt, không có quan lại đánh đập ... Bệnh được tới y quán ..."

Nghe ông già lải nhải, Mao Trường chỉ cười.

Cả đêm không ngủ, hôm sau Mao Trường bái biệt lão trượng, đang muốn ra ngoài thì thấy một đoàn người chuẩn bị xe ngựa.

Một quân tử rất có phong độ đi ra, theo bên còn có hai thị tòng.

Quân tử cao lớn, trông kiên nghị, tuổi không quá cao, mày nhíu chặt, trông rất uy vũ. Hai người nhìn nhau, Mao Trường vội hành lễ bái kiến, quân tử ra hiệu cho hắn tới gần.

"Ngươi muốn đi Trường An à?"

"Vâng!"

"Xe ta có chỗ trống, lên xe đi."

"Không dám nhận ..."

"Đây là thứ trưởng giả ban!"

Người kia rất cường thế cắt lời Mao Trường, cùng khẩu âm nước Tề, nói xong lên xe ngay, Mao Trường đành phải lên theo.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment