Mao Trường ngồi trên xe cúi đầu, giữ vẻ khiêm tốn không nhìn ngang ngó dọc.
"Ngươi không cần gò bó, ta giống ngươi, lên Trường An nghiên cứu học vấn."
Người kia an ủi Mao Trường một câu, tức thì hắn hiểu ra, mình nói chuyện với ông già bị người ta nghe thấy.
"Người lớn trong nhà người làm gì ở Trường An?"
"Trưởng bối tại hạ dạy học ở thái học."
"Ồ, là Mao Hanh?"
"Ngài quen trọng phụ tại hạ?"
"Ừ, quen, chỉ là lâu rồi không gặp, không biết ông ấy nay có khỏe không?"
Nhắc tới trọng phụ, Mao Trường kể không hết sầu khổ.
"Trước đó bệ hạ muốn tại hạ tới Trường An làm xá nhân thái tử, tạ hạ không muốn, muốn ở lại Tề học tập, nhưng bệ hạ phái người tới nói, đã bắt trọng phụ của ta, ta không đồng ý sẽ nấu ông ấy. Đây há phải là chuyện thiên tử làm, thiên tử có công lớn với xã tắc, chỉ là ..."
Người đối diện cười khẽ:" Nghe qua thì đúng là chuyện bệ hạ có thể làm ra, song ngươi đừng lo, Mao công là người hiền hòa, không tùy tiện đắc tội với bệ hạ sẽ không chịu khổ đâu."
Mao Trường mở hộp nói, dọc đường đều trách móc hành vi bệ hạ, ví như đám quan lại ở thư quán, dựa theo cách ăn mặc mà định giá. Người ăn mặc bình thường hoặc rách rưới có thể miễn phí đọc sách, còn người ăn mặc không tệ như hắn sẽ tốn tiền. Khiến cho nhiều sĩ tử cố ý mặc áo cũ nát.
Chuyện này với Nho sinh coi trọng ăn mặc mà nói đúng là sỉ nhục.
Cứ nói suốt dọc đường, rốt cuộc tới Trường An.
Mao Trường xuống xe, bái kiến vị quân tử đó rồi vào thành.
Còn xe vị quân tử dừng ở cổng thành.
Lữ Sản uể oải đứng ở cổng thành, mặt đầy tang thương, mắt đầy u oán. Tới khi Quý Bố từ xe đi ra, hắn mới lấy tinh thần.
"Bái kiến Quý tướng."
Quý Bố ngờ ngợ:" Lữ quân?"
Tên này từ khi nào thành giáo úy cổng thành, lại còn tiều tụy như thế?
Lữ Sản tiễn ông ta đi, thở dài.
Thời gian qua hắn sống rất thảm.
Các nơi thi thoảng có tin đồn hắn qua lại với mỹ nhân, háo sắc vô độ. Nếu chỉ thế đã đành, thậm chí còn nói hắn sủng hạnh của mỹ nam. Lữ Sản không có sở thích đó, nghe tin phẫn nộ.
Những tin đồn này truyền bá xôn xao Trường An, nên hắn tới nhà ai làm khách, người ta chuẩn bị cả nam nữ phó ra tiếp. Thê tử hắn càng suốt ngày cãi nhau với hắn, giờ hắn chẳng muốn về nhà nữa.
Rốt cuộc thứ gian tặc nào hủy hoại thanh danh của mình, đừng để ta biết là ai.
Nếu không ta không tha.
....... ........ ..........
Có người thăng quan lên mặt, còn Trương Bất Nghi thăng quan rồi lên bối phận.
Lúc này hắn cười ha hả đứng trước mặt Quý Bố, nhưng chưa kịp hô một tiếng Quý sinh thì bị Quý Bố nhìn chằm chằm.
Ông ta năm xưa là mãnh tướng đi theo Hạng Vũ tác chiến, chỉ một ánh mắt đã mang theo đủ sức uy hiếp.
"Tên tiểu nhân bất trung ngươi vênh váo gì ở đây?" Trương Bất Nghi không phục, bày ra tư thái quốc tướng:" Tình hình nước Tề thế nào?"
"Bệ hạ đâu?" Quý Bố không đáp mà hỏi:
"Bệ hạ không biết ngươi tới nhanh như vậy, ra ngoài tuần sát dân tình, sắp về rồi."
Hai xá nhân đứng đợi ở cổng hoàng cung, đợi một lúc, Quý Bố tò mò hỏi:" Bệ hạ không có mặt, sao ngươi còn đợi ở đây?"
"Nếu bệ hạ có việc triệu kiến, ta sẽ xuất hiện trước mặt bệ hạ với tốc độ nhanh nhất."
"Bảo sao ngươi thành quốc tướng, Quách Khai bên cạnh Triệu vương năm xưa cũng không bằng ngươi."
Tiếp đó là tiếng cười nhân vật phản diện vang lên, Lưu Trường xuất hiện trước mặt họ.
"Quý Bố! Tới đúng lúc lắm, hôm nay trẫm ra ngoài thị sát dẫn tình, bất ngờ săn được vài con hoẵng! Cùng ăn nào."
Lưu Trường kéo tay Quý Bố, ba người đi vào hoàng cung.
Ngồi trong Hậu Đức Điện quen thuộc, Quý Bố cảm khái vô cùng.
Lưu Trường cười hỏi:" Ngươi lâu rồi chưa về Trường An, thấy Trường An này ra sao?"
Quý Bố thật lòng nói:" Đúng là đệ nhất hùng thành thiên hạ."
"Ha ha ha, đều là công của trẫm đấy, vậy dọc đường ngươi thấy tình hình thế nào?"
"Phồn vinh phú quý, tới đâu cũng có thể nhìn thấy khói bếp, bách tính an cư lạc nghiệp."
Lưu Trường rất hài lòng với câu trả lời của ông ta, lần này gọi ông ta về là để làm ngự sử đại phu.
Y có tính toán của mình, Trương Bất Nghi làm quốc tướng, sau này không phải lo vấn đề cách tân, chỉ là tên đó quá cấp tiền, gọi Quý Bố về là để kéo chân hắn, không cần lo Trương Bất Nghi làm loạn. Quý Bố tính cương liệt, quật cường, trẻ hơn Chu Xương, lại thân cận với thái hậu, bất kể ở phương diện nào cũng có thể kiềm chế Trương Bất Nghi.
Quý Bố về, Lưu Trường tất nhiên là bày tiệc khoản đãi, có điều không phải ở Hậu Đức Điện mà là Đường vương phủ.
"Nơi này trước kia náo nhiệt biết bao, nay yên tĩnh thế này." Lưu Trường nhìn quanh cảm khái:
"Quý Bố, ngươi ở nước Tề làm gì, trẫm biết cả, có thể khiến đám đại lão gia ở nước Tề ngoan ngoãn nghe lời không phải là dễ dàng. Ngươi phải đem biện pháp này dùng ở Trường An, kẻ không nghe lời ở đây còn nhiều hơn nước Tề, nay còn có mấy chục Nho sinh đang bị giam kia kìa."
"Vâng!"
"Rất nhanh sẽ có một phủ mới, chuyên dùng thiết kế, chế tạo thuyền bè. Vốn định để Trần Đào làm việc này, nhưng mà hắn quá nhiều việc rồi. Các ngươi biết rồi chứ? Gần đây thượng phương làm ra cái giếng muối."
"Thần biết, nghe nói các nơi ở Quan Trung đã mở giếng muối."
"Đúng, cho nên việc này chỉ có thể giao cho ngươi, làm cho tốt, trẫm giao toàn quyền cho ngươi, cần vật tư gì, tự an bài."
Quý Bố đứng dậy thi lễ:" Thần nhất định làm tốt việc này."
Lưu Trường cười vui vẻ, nói với Trương Bất Nghi:" Mọi người nói một lời hứa của Quý Bố đáng ngàn vàng, xem ra trẫm không cần lo chuyện này nữa."
Quý Bố liền hỏi chuyện liên quan tới Mao Hanh:" Bệ hạ, thần trên đường tới tình cờ gặp do tử Mao Hanh, nói bệ hạ vì muốn hắn làm xá nhân mà bắt trọng phụ hắn, không biết có phải vậy không?"
"Nói năng linh tinh, trẫm há là loại người bắt thân nhân người khác để ép họ phục tùng sao?" Lưu Trường đùng đùng nổi giận:" Trước kia đám Nho sinh khuyên gian trẫm phong thiện, trẫm mới bắt chúng giam lại."
"Trẫm muốn chúng ngộ Thiên luận, không ngờ chỉ có một kẻ đáp được, trẫm liền nhốt Mao Hanh vào, nghĩ ông ta là đồ đệ Tuân Tử, chắc ít nhiều cũng có nghiên cứu, có lĩnh dẫn dắt đám Nho sinh ngộ ra. Kết quả các Nho sinh khác ngộ ra rồi, ông ta vẫn ở trong đó."
Quý Bố cười khổ:" Bệ hạ, Mao công nghiên cứu Thi, sao ngộ được Thiên luận?"
"Tên do tử đó là do a mẫu nói có thể làm xá nhân của An, trẫm mới phái người đi mời. Chuyện này ngươi không cần để ý, trẫm sẽ phái người xử trí, ngươi làm thuyền cho trẫm là được. Tương lai trẫm muốn ngồi thuyền lớn ra biển khơi, ha ha ha, trẫm nghe nói có nhiều hòn đảo, trên đảo có vàng, bạc, đồng đủ cả." Lưu Trường khao khát nói:
"Thần chưa từng nghe thấy."
"Vì kiến thức của ngươi ít."
"Bệ hạ không phải đi tìm vàng bạc, đúng không ạ?"
"A, đúng đúng đúng, trẫm không phải đi tìm vàng bạc, trẫm muốn đi tìm tiên đảo, cái mà gọi là gì nhỉ, cái mà Từ Phúc đi tìm ấy, trẫm muốn bắt dư nghiệt của Vũ Tối!"
Lưu Trường cảm thấy rất kỳ quái, đám đại thần của mình, nếu mình nói làm việc tốt người ta không tin, mà nói mấy chuyện hoang đường người ta tin ngay, cứ như thế đó mới là chuyện trẫm sẽ làm ra.
"Đế thương dân, có trâu đả thương người, đế đích thân ngăn cản. Thánh lược ghi.
"Nước Điền cống trâu, Đế vật chết luôn.". Sử ký chép.