Phủ mới được xây dựng bên Vị Thúy, cách Trường An một khoảng, chiếm diện tích không nhỏ, bất kể là tường bao ngoài hay quần thể kiến trúc bên trong đều có chút đơn sơ.
Thợ làm thuyền từ các nước Nam Việt, Ngô, Sở đều được đưa tới đây.
Những người này khi được đưa tới Trường An, lòng đầy sợ hãi.
Trong số bọn họ, rất nhiều người còn chưa rời khỏi huyện, đột nhiên tới nơi xa lạ thế này, lại còn có giáp sĩ, cho rằng mình phải ở đây làm lao dịch, không biết tới bao giờ mới được về nhà, lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Quý Bố nhìn ra bọn họ sợ hãi, không nói gì cả, chỉ sai giáp sĩ chuẩn bị thịt mang lên, khoản đãi hơn 300 bậc đại sư làm thuyền tới từ các nơi này.
Bọn họ đều mơ hồ, không phải tới lao dịch à, hình như không phải thế.
Khi mọi người bắt đầu ăn, Quý Bố tuyên độc chiếu lệnh của thiên tử.
Bấy giờ bọn họ mới hiểu ra, thiên tử cho bọn họ làm quan, phụ trách thiết kế thuyền chứ không phải làm việc nặng nhọc. Khi nghe tới phải khảo hạch, người thành công mới làm quan, mắt bọn họ tóe lửa, nhìn nhau thù địch.
Khi đám tượng nhân bắt đầu quen thuộc giao lưu với nhau, không khí liền sôi nổi, vì say mê với nghề này họ rất thích trao đổi với người cùng nghề, không khí hài hòa hơn đám sĩ tử hở chúng là đánh nhau nhiều.
Quý Bố an bài nơi ở cho họ, ba ngày sau sẽ tiến hành khảo thí.
Cùng lúc đó Mao Trường cũng được toại nguyện, được gặp bạo quân trong tuyền thuyết. Lúc vừa thấy bạo quân, Mao Trường cảm nhận được áp lực to lớn.
Đứng trước bạo quân, hắn thấy mình quá nhỏ bé.
Lưu Trường ngồi xuống, như người khổng lồ, đôi mắt sắc bén quét qua người hắn, mặt dữ tợn như có thể ngây lập tức xông vào đánh người ta, khiến Mao Trường rất bất an.
"Ngươi là Mao Trường à?"
"Chính phải ạ."
"Trẫm nghe nói ngươi không muốn làm thái tử xá nhân, có chuyện này không?"
"Bệ hạ thần không có tài đức gì, sợ không đảm nhận được trọng trách."
"Ồ, trọng phụ ngươi hay nói với người ta, tài năng của ngươi hơn mình, vậy là trọng phụ ngươi thiếu tài đức hơn ngươi."
Mao Trường ngớ ra:" Bệ hạ, đó là trọng phụ thần khiêm tốn thôi."
"Nếu ngươi không có tài, vậy là trọng phụ ngươi lừa dối trẫm, kẻ lừa dối trẫm, nấu!"
Nghe ra giọng điệu đe dọa trong đó, Mao Trường có chút tức giận:" Năm xưa Cao hoàng đế tác chiến với Hạng Vũ, thông qua nhân đức để hiền nhân tới phò tá mình, Hạng Vũ dùng đe dọa bắt cóc để người ta làm việc cho mình. Cuối cùng Hạng Vũ tự sát, chẳng phải là vì mất hiền tài giúp đỡ sao?"
"Nay bệ hạ là con Cao hoàng đế sao lại dùng cách của Hạng Vũ?"
"Ha ha ha !" Lưu Trường không giận mà còn cười vang, bảo Mao Trường ngồi bên cạnh mình:
"Trẫm chưa từng đe dọa ai, trọng phụ ngươi được trẫm cử đi giảng kinh cho đám Nho sinh. Nếu ngươi muốn gặp, Lữ Lộc có thể đưa ngươi đi bất cứ lúc nào, ngươi không cần cho rằng trẫm bắt ông ấy để uy hiếp ngươi."
"Trẫm vốn không định để ngươi làm xá nhân, vì trẫm nghe nói ngươi chỉ nghiên cứu kinh sách không có tài cán gì. Chẳng qua thái hậu nói, bên cạnh thái tử toàn người Hoàng Lão, thiếu một Nho gia thực sự, muốn trẫm triệu ngươi tới mà thôi. Nho sinh như ngươi thì sao phò tá được thái tử?"
Mặt Lưu Trường khinh bỉ, thiếu điều chửi: Thứ nhát gan sợ Hoàng Lão.
Mao Trường dù sao cũng còn trẻ, bị khích một cái mặt đỏ bừng bừng:" Thần không sợ ai cả, thần chỉ sợ không đủ tài năng,"
"Được, được, ngươi không sợ, trẫm biết rồi, thôi đi gặp trọng phụ đi rồi còn về đọc sách." Lưu Trường phẩy tay như đuổi ruồi, cười với Lữ Lộc:" Bảo sao thái tử chỉ thích Hoàng Lão."
Mao Trường lửa giận ngút trời, đứng bật dậy:" Bệ hạ! Phò tá thái tử là quốc sự, gặp trọng phụ là việc riêng, sao có thể vì việc riêng bỏ việc nước! Thần đi gặp thái tử ngay."
Đợi Mao Trường nổi giận rời Hậu Đức Điện, Lưu Trường mới thu lại vẻ khinh bỉ, cảm thán:" Lộc, trẫm lâu rồi không dùng cách khích tướng, không thuần thục nữa."
"Không, không ạ, thần đứng ngoài nghe mà đã muốn đánh người rồi, huống hồ loại hậu sinh trẻ tuổi như hắn."
"Ngươi là Mao sinh à?"
Thái tử An ngồi ở thượng vị, bày tư thế tổ truyền, nhìn người trẻ tuổi trước mắt đầy khinh bỉ.
Phùng Đường hắng giọng:" Điện hạ, không được ngồi như thế."
Lưu An rất khó chịu chất vấn:" Khi a phụ ta ngồi như thế, ông có nói gì đâu."
"Vì đó không phải cách ngồi của quân vương hiền minh, thái tử thì muốn làm quân vương hiền minh."
Lưu An mừng lắm, điều chỉnh cách ngồi.
Trải qua thời gian dài tiếp xúc, Phùng Đường đã nắm được cách đối xử với Lưu An.
Tên nhóc này giống Lưu Trường, thích mềm không thích cứng, đồng thời không thể dùng biện luận thuyết phục nó, vì nó rất thông minh còn đọc rất nhiều sách, nếu dùng kinh điển biện luận, chưa chắc ai chửi ai. Đôi khi Lưu An trích dẫn điển cố chửi người ta, Phùng Đường còn không hiểu. Điều này làm ông ta rất cảm khái, mình đúng là già rồi, cả đứa bé cũng không bằng.
Mao Trường nhìn tiểu bạo quân gần như đúc cùng khuôn với bạo quân, lòng thất vọng lắm.
Đại Hán còn có tương lai nữa sao?
Không ngờ rằng Lưu An đột nhiên hỏi:" Ta nghe nói, Khổng Tử nói muốn lấy Thi thay lời, vậy người nghiên cứu Thi là muốn thông qua đạo lý cũ để khuyên gián người hiện nay đúng không?"
Mao Trường gật đầu.
"Ngươi là người nước Tống chứ gì?"
Mao Trường không hiểu.
Lưu An cười nhạt:" Nếu không phải thì há ngồi canh bên cột chờ thỏ chạy tới húc đầu vào chết."
Mao Trường hiểu ra, thì ra nó chửi người dùng đạo lý quá khứ trị thiên hạ hiện tại chẳng khác gì bọn ngốc ôm cây đợi thỏ, đáp:" Bọn thần nghiên cứu Thi, không chỉ có đạo lý tu thân, còn có đạo lý trị quốc. Dù thời đại đã khác, nhưng đạo lý không đổi, phàm người ai dân, coi trọng bách tính, ắt quốc gia cường thịnh. Phàm kẻ thưởng phạt không rõ, tàn bạo với dân, sẽ bị hủy diệt."
"Đạo lý trong Thi, đâu chỉ ngàn vạn, điện hạ sao có thể coi thường."
Lưu An cười mà nói:" Đạo lý của ngươi thô thiển lắm, chẳng đáng kinh ngạc, có điều ngươi phụng lệnh đại mẫu tới phò tá ta, ta không thể từ chối, vậy ngươi ở lại bên cạnh ta đi."
"Bệ hạ!"
Khi Phù Khâu Bá tiến vào Tuyên Thất Điện thì thấy bệ hạ nhà mình đang chơi với một bông hoa kỳ quái, bông hoa này màu vàng nhạt, trông có vẻ rất mềm."
"Phù Khâu công tới đúng lúc lắm, xem cho trẫm đây là hoa gì?" Lưu Trường đem thứ trong tay giao cho Phù Khâu Bá:
Phù Khâu Bá xem thật kỹ, dù ông học vấn cao thâm nhưng cũng không nhận ra thứ trong tay:" Dám hỏi bệ hạ, thứ này từ đâu ra?"
"Loan Bố phái người đưa tới, khi hắn cho người đi tra tình hình Hung Nô mang về đóa hoa này, theo lời họ nó thì người sống bên kia dùng làm y phục."
"Thứ này làm được y phục, chẳng lẽ là ..." Phù Khâu Bá xé nhẹ, quả nhiên kéo ra thứ dạng tơ:
Thứ này chính là bông Ấn Độ, bông truyền vào Trung Quốc rất muộn, phải tới Nam Bắc triều mới truyền từ Ấn Độ tới, khi đó mới tỏa ra hào quang độc đáo của nó. Nhưng Ấn Độ cổ thì trồng bông, dệt bông lâu rồi, theo khảo cổ phát hiện có mảnh vụn đồ dệt bông khoảng 5000 trước. Bông Ấn Độ mới đầu màu vàng nhạt, về sau mới có màu trắng.
"Thứ này tốt lắm, nghe nói bên kia khắp nơi là thứ bảo bối này, người Hung Nô có thể dễ dàng đánh bại chúng, nếu chúng ta đi ..." Lưu Trường mắt như tóe ra sắc đỏ:
Phù Khâu Bá giật nảy mình, vội vàng nói:" Bệ hạ, nếu bệ hạ muốn cái này thì sai thương cổ đi mau về, sau đó trồng ở Đại Hán, không cần xuất binh. Hung Nô toàn quân là kỵ, dựa vào cỏ mà sống, nên có thể bôn ba đánh chiếm các nơi. Nhưng Đại Hán thì khác, nếu bệ hạ phát binh Tây Vực, không biết hao tốn bao lương thực, không chừng dao động cái gốc quốc gia."
"Chẳng lẽ Hung Nô mới có kỵ binh à?"
"Bệ hạ, nay Đại Hán chinh chiến khắp nơi, hao phí cực lớn rồi, nếu bệ hạ còn muốn tiếp tục truy kích Hung Nô, e sẽ xảy ra chuyện lớn!!"
Phù Khâu Bá sợ tới mức muốn ném bông hoa đi dẫm vài cái, nếu vị một bông hoa mà gây ra viễn chinh thì phải làm sao? Thiên hạ bao giờ mới ổn định?
Lưu Trường cười:" Khanh yên tâm, trẫm há là người vì một bông hoa nho nhỏ mà phát động viễn chinh."
Phù Khâu Bá bán tín bán nghi rời Hậu Đức Điện.
Tối hôm đó khi Lưu An về, Lưu Trường vỗ vai nó, nghiêm túc nói:" Con phải lớn lên sớm một chút ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com