Lưu An và Lưu Bột ngồi ở hai bên đùi Lưu Trường, với người khác, khi ngồi quỳ không cách nào để người khác ngồi trên đùi, nhưng với Lưu Trường mà nói, đặt hai mỹ nhân còn được, huống hồ là hai đứa bé.
Lưu Trường đang cầm bông hoa nhỏ, cho hai đứa bé xem: "Nhìn thấy chưa, thứ này do trẫm đích thân đặt tên, gọi là bông."
"Đừng xem thường nó, thứ bông này vừa nhẹ vừa mềm, có thể phát huy tác dụng không thể tưởng tượng được. Thứ này từ nước Thân Độc tới, nay người Hung Nô đã chạy tới Thân Độc. "
"Trẫm chẳng những muốn chinh phục Thân Độc, trẫm còn muốn tiếp tục hướng về phía tây, muốn dẫn quân đội đi tới tận cùng của thế giới này."
"Nếu như trẫm chết trên đường đi, các con tiếp tục chinh phạt ..."
Khi Lưu Trường trút cho các con tư tưởng sai lầm hung hăng hiếu chiến, Tào Xu đi vào. Vừa thấy a mẫu tới, hai đứa bé nhảy cẫng lên, vây quanh nàng, Tào Xu mang đồ ăn tới, không vui nhìn Lưu Trường:" Bệ hạ lại bắt đầu đấy à?"
Quân vương hiền minh các đời dạy con đều nói đạo lý nhân từ thương dân, chỉ có Lưu Trường là không biết mệt mỏi dạy hư con mình, xúi chúng đi chinh phục, đi đánh trận.
Ba cha con ăn cơm, Lưu An nói với Tào Xu:" A phụ nói thực ra cũng không sai, ra ngoài đánh trận tốt hơn là đợi địch tới đánh, chúng ta phải triệu tập bách tính đi xây Trường Thành. "
"Ha ha ha, nói đúng lắm, không thẹn là nhi tử của trẫm." Lưu Trường cười to:
Tu Xu liếc hai cha con, chẳng qua là hiếu chiến thôi chứ có đạo lý gì, nếu không biết bản tính cha con nhà này thì nàng đã tin rồi.
"A phụ, bông dùng làm dệt vải sao?" Lưu Bột tò mò hỏi:
Lưu Trường xoa đầu nó:" Đúng thế, tới khi đó làm áo cho con ... À Xu, hôm qua Bình Dương hầu tới tìm a mẫu có chuyện gì thế?"
Tào Xu lắc đầu:" Không biết, huynh ấy không tìm thiếp, mang cho bọn nhóc ít đồ ăn rồi vội vàng đi."
Lưu Trường gật đầu, nhìn sang Lưu An:" Xá nhân mới của con thế nào?"
" Con người không có vấn đề gì, chỉ là thứ hắn nghiên cứu lại vô dụng, nói đạo lý thì ai chẳng biết? Quan trọng là phải có cách trị quốc. Nhưng con thấy rất nhiều người ưa món này, con dẫn hắn tới thái học, đám sĩ nhân đều vô cùng kính phục, muốn theo hắn học Thi."
"Đại khái thì cũng chỉ dùng để vỗ về lôi kéo ít sĩ nhân thôi, chứ chẳng có tác dụng gì."
"A phụ xem xá nhân năm xưa có người, lại nhìn xá nhân của con, sao mà khác biệt lớn thế?" Lưu An than vãn:
Lưu Trường lắc đầu:" Con sai rồi, đại thần khai quốc đa phần là người Bái, chẳng lẽ vì hào kiệt thiên hạ tập trung hết ở huyện Bái à?"
"Đều là vì họ theo đại phụ con, được rèn luyện mới có thành tựu."
"Con phải rèn luyện họ, phái họ đi làm việc, họ trải qua nhiều việc, tài năng mới bộc lộ ra. Ví như Trương Bất Nghi, chẳng lẽ ngay từ lúc theo ta đã có tài quốc tướng ao? Con coi thường xá nhân của mình là không đúng, có thể làm xá nhân của con thì không phải kẻ ngốc. Con không biết rèn luyện họ, không biết sử dụng họ, lại than trách họ vô dụng, có lý nào lại thế."
Lần đầu tiên Lưu An bị a phụ nói cho á khẩu, vì a phụ nói quá có lý, nó ngẫm nghĩ rất lâu hỏi Tào Xu:" A mẫu, liệu có khả năng là phương sĩ nguyền rủa một người, còn có thể giúp người đó thêm trí tuệ không?"
Tào Xu nói nhỏ:" A phụ con không ngốc, ai coi a phụ con ngốc đều có kết cục bi thảm. Nhưng con phải biết phân biệt, đừng có thấy a phụ con nói có lý mà nghe, nếu dạy con nấu người đánh trâu, con cứ bỏ ngoài tai."
"A mẫu đánh giá con cao quá rồi, thể hình này của con dù muốn đi đánh trâu cũng không làm được! A mẫu khuyên Bột ấy, có khi lớn lên, đệ ấy làm được."
Lưu An càng lớn càng giống mẹ, gương mặt hiền hòa, làm người ta nhìn sinh thiện cảm, có sự đơn thuần vô hại.
Còn về phần Bột thì giống cha từ mặt tới vóc dáng, trên người nó trực tiếp khắc bốn chữ gia phụ hôn quân. Rõ ràng là rất ngoan ngoãn, nhưng khi nó không nói gì, mặt mày thấp thoáng vẻ hung bạo, đám trẻ con sợ nó, không dám tới gần.
Cái gì mà tướng do tâm sinh, bố láo, thằng nhãi An có chút liên quan nào tới đơn thuần không? Bột thì hiền như đất vậy.
Tào Xu bẹo má Bột, yêu thương nói:" Bột ngoan như vậy, sao lại làm chuyện nguy hiểm, đúng không?"
"Vâng!" Lưu Bột gật đầu chắc chắn.
Ăn cơm xong Lưu Trường ra ngoài trước tiên, ra ta sân thì thấy mấy thằng nhãi thập thò ở ngoài điện đợi Lưu An. Nhìn thấy chúng lửa giận của y bốc lên.
"Lại đây cho trẫm."
Mấy thằng nhóc líu ríu tới bái kiến trọng phụ.
"Sao lại đợi ở đó? Ai không biết còn nghĩ trẫm không cho các ngươi ăn."
Cả đám sợ hãi, trọng phụ của bọn chúng nghĩ ai cũng ăn như mình, cho nên mỗi lần gọi chúng vào ăn cơm là bắt ăn một bát đầy ú ụ, còn nói, đại trượng phu không thể không ăn hết. Bọn chúng không dám không nghe, thế nên nếu gặp phải ăn cơm, chúng sẽ đợi ở ngoài.
"Trọng phụ, bọn cháu ăn rồi."
"Nhìn các người gầy gò thế này thì làm sao đánh trận? Xéo vào ăn cho trẫm."
Lưu Trường vung tay lên, cả đám vội chạy vào.
Vì thế liền có một cảnh đám nhóc con ăn cơm mà mặt mày nhăn nhó, chỉ có Lưu Ngang cười toe toét ăn ngon lành, nếu không phải huynh đệ ngăn thì hắn vào ăn lâu rồi.
Lưu An quen với chuyện này rồi:" Khải, chuyện thế nào?"
Lưu Khải ngẩng đầu đáp:" Đã bảo người thượng phương in ấn rồi, có điều nên báo cho bệ hạ một tiếng không?"
"A phụ nói, chuyện nhỏ như vậy không cần nói."
"Nhưng đây có phải chuyện nhỏ đâu, nếu làm sai, chắc chắc hai chúng ta sẽ bị treo lên đánh."
"Huynh yên tâm với tính a phụ nhìn thấy thành phẩm thế nào cũng thưởng cho chúng ta mười vàng, tuyệt đối không đánh chúng ta!" Lưu An đầy tự tin:
Lưu Khải đánh chấp nhận số mệnh:" Nhưng mà ngươi đem ... Thôi, cùng ăn đòn vậy."
"Đây là lần đầu tiên chúng ta làm việc lớn, nhất định không được có sai sót gì."
"Chỗ Lục công, để tạ đi nói."
Mấy đứa nhóc nhỏ giọng bàn bạc, Lưu Khải không muốn lắm, nó cứ thấy nên hỏi ý trọng phụ đã, nếu chẳng may chọc giận trọng phụ thì sao?
Nhưng mấy đứa mãng phu kia đồng ý rồi, Lưu Khải đành chịu.
Lúc này Lưu Trường đang trong phủ Hàn Tín.
Hàn Tín tay cầm binh thư, trong triều ông ta có địa vị siêu nhiên, bình thường không phải ở quân doanh thì ở trong phủ đọc sách.
"Nói đi, có chuyện gì?"
"Sư phụ nói gì thế, không có chuyện gì trẫm không tới tìm sư phụ được à?"
"À, khi không có chuyện gì ngươi không cung kính ngồi trước mặt ta vậy đâu, sơm đi bắt gà rồi."
"Không thẹn là sư phụ, thấy là biết ngay."
"Thông qua chi tiết để xác định động tĩnh địch, đó là năng lực cơ sở của một tướng lĩnh. Cho nên ta mới bảo ngươi quan sát người khác, quan sát khí hậu, quan sát địa hình nhiều vào."
"Vậy năm xưa ở Vân Mộng Trạch vì sao sư phụ không quan sát?"
"Ta nhất định đánh chết ngươi." Hàn Tín đứng bật dậy, đưa tay lấy kiếm, thằng nhãi này cứ thi thoảng lại lấy chuyện năm xưa ông bị Lưu Bang bắt ra nói:
"Đừng, đừng! Sư phụ xem cái này đã!" Lưu Trường vội giơ hoa bông lên:
Hàn Tín dừng tay, nhận lấy xem thật kỹ.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com