"Loan Bố dâng thư nói, thứ này dùng làm áo, giáp sĩ mặc vào có thể thủ thành ở ngoài một đêm, không cần đốt lửa cũng chịu được. Trước kia sư phụ nói muốn xua người Hung Nô dò đường, quả nhiên dò ra được thứ tốt. Nghe nói ở Thân Độc còn nhiều đồ tốt lắm, sư phụ, khi nào chúng ta truy kích Hung Nô?"
Hàn Tín lắc đầu:" Hiện giờ chưa thích hợp, muốn đánh Thân Độc, khoảng cách quá xa, tiêu hao quá lớn. Có thể tiến từng bước, không ngừng xây dựng thành trì, dịch trạm, dần nối liên với nhau, có điều làm như vậy tốn quá nhiều thời gian. Tất nhiên chúng ta có thể học Hung Nô, đánh bằng kỵ binh, trong nước có người Nguyệt Thị, người Hồ cũng không ít, có thể triệu tập kỵ binh của họ, dùng một tướng lĩnh ưu tú cầm đầu ....
Theo ý của Hàn Tín là phát động mấy chục vạn đại quân viễn chinh là không thể, chỉ có thể dùng kỵ binh tinh nhuệ hoặc tiến từng bước thôi.
Lưu Trường nghe rất chăm chú, nói: "Sư phụ, trẫm định để sư phụ kiêm thêm một chức vị nữa."
"Hử?"
"Sư phụ có thể kiêm nhiệm điển khách, chuyên môn phụ trách chuyện Thân Độc."
Hàn Tín thời gian qua không đánh trận, lúc này rất rảnh rỗi: "Ngươi muốn ta viễn chinh Thân Độc à?"
"Không phải, chỉ muốn sư phụ phụ trách chuyện Thân Độc thôi, bất kể là thăm dò hay gì đó, để sư phụ làm hết. Đợi sư phụ trải đường xong thì cũng già rồi. Nhưng trẫm còn trẻ ..."
"Công lao sẽ là của ngươi hết, đúng không?"
"Khụ khụ, không phải, tới khi đó trẫm xây cho sư phụ cái chùa, biểu dương công lao."
Hàn Tín không từ chối, ông cũng tò mò lắm, nghe nói chiến tranh bên đó rất khác biệt, từ binh khí, chiến thuật, đều không giống, ông rất muốn xem xem thế nào.
"Ài, đáng tiếc, trẫm rất muốn đi mà không đi được." Lưu Trường giọng điệu thất vọng: "Giờ trẫm không dám tùy tiện rời Trường An nữa."
"Làm vậy là đúng, ngươi rời Trường An, đám gian tặc sẽ không ngồi yên được nữa."
"Đúng thế, đều tạo Vũ Tối, sư phụ nói xem thứ ngu xuẩn đó tạo phản tệ hại thế nào, tạo phản kiểu gì chẳng hại được bất kỳ kẻ địch nào, ngược lại hại chết bản thân. Hành vi này đâu phải chỉ là ngu xuẩn, mà phải gọi là ..." Lưu Trường đang chửi hăng thì thấy sắc mặt sư phụ ngày một đen: "Á, sư phụ, lần này trẫm không mỉa mai sư phụ đâu ... Thật đấy."
"Xéo!"
Rời khỏi phủ Hàn Tín, Lưu Trường gãi đầu, sư phụ gần đây ngày càng mẫn cảm, mình nói cái gì cũng liên tưởng, không biết vì sao sư phụ mất đi sự bình tĩnh của tướng lĩnh, thế sao làm được thống soái hợp cách? Bảo sao bị Hắc Oa hầu bày kế bắt được.
Khi Lưu Trường chuẩn bị tới phủ Quý Bố thì Lữ Lộc cầm cuốn sách cười toét miệng tới trước mặt y.
"Chúc mừng bệ hạ! Không, chúc mừng thánh thiên tử."
Lưu Trường ngớ người giật lấy cuốn sách trong tay hắn, lọt vào mắt là ba chữ Thánh Thiên Tử."
"Ồ, để xem thứ chán sống nào dám bịa đặt về trẫm." Lưu Trường khó chịu, lật sách xem:
"Đường vương hỏi Mặc, thánh thiên tử nói: Vạn vật có lực hấp dẫn ..."
"Đường vương hỏi số, thánh thiên tử nói: ..."
Toàn bộ cuốn sách đều viết theo kiểu vấn đáp như thế.
Đường vương ở đây tất nhiên là Lưu An, Lưu An đem điều thỉnh giáo Lưu Trường và một số lời nói thường ngày của y, chỉnh lý lại vào cuốn sách này. Đây là thứ hỗn độn, có cái nhìn về nhiều học phái của Lưu Trường, tới phương diện nội dung số học, Mặc gia."
Không chỉ thế Lưu An tựa hồ còn đem một số ý nghĩ của mình với đạo thêm vào, nói ra với danh nghĩa của Lưu Trường.
Lưu Trường hoang mang xem hết sách:" Trẫm thành thánh hiền rồi à?"
“Chúc mừng bệ hạ.”
Cơ mà, có gì đó không đúng lắm, Lưu Trường càng nghĩ càng không ổn chút nào.
"Nhãi con!" Lưu Trường tức giận, ném cuốn sách trước mặt Lưu An:
Lưu An cúi đầu, bốn thằng nhãi bên cạnh run bần bật.
Đừng cởi hài, đừng cởi hài.
Lưu An không sợ, lớn tiếng nói:" Chúc mừng a phụ, giờ cả thiên hạ biết hiền danh của a phụ rồi."
"Rắm thối! Đường vương hỏi đạo, thánh thiên tử nói: Phu đạo giả, phúc thiên tái địa, khuếch tứ phương, thác bát cực, cao bất khả tế, thâm bất khả trắc ... Trẫm nói những lời này bao giờ?"
Lưu Trường không trúng bẫy, Lưu An biên soạn cuốn sách thập cẩm này, nhìn giống giải đáp tri thức, thực tế là tác phẩm Hoàng Lão, trong đó có rất nhiều phần là nó tự viết.
Những thứ đó không liên quan gì tới Lưu Trường.
Y tuy không đọc nhiều sách cũng biết, cách làm này gọi là bịa điển cố, phái Tuân Tử rất thuần thục, Hàn Phi cũng thích. Tuân Tử thi thoảng thích tạo ra điển cố và Khổng, Mạnh, bịa ra chuyện bọn họ chưa từng làm để biểu đạt cái nhìn của mình, gọi là nhờ cổ chứa chí.
Cái này là mượn danh nghĩa của mình nói về học thuyết Hoàng Lão, khiến người ta phải ngậm mồm.
Dám lợi dụng cả trẫm, vô pháp vô thiên.
Lưu An rất chân thành nói:" A phụ, người thiên hạ đều nói với vũ dũng của a phụ mà quên mất học vấn, còn muốn dùng cách này để thiên hạ biết học vấn của a phụ sâu cỡ nào."
"Phun rắm! Hữu thủy giả, hữu vị thủy hữu hữu thủy giả, hữu vị thủy hữu phu vị thủy hữu hữu thủy giả ... Đây là thứ vớ vẩn gì, ngươi đem học thuyết Hoàng Lão gán cho trẫm như vậy à?"
Lưu An không ngờ a phụ xem kỹ như thế:" A phụ, tuy người không nói thế, nhưng con biết trong lòng a phụ nghĩ thế, bây giờ chưa nói, sau này sớm muộn gì cũng nói."
Lữ Lộc đứng lùi ra xa, cúi thấp đầu, hắn sợ mình không nhịn được cười.
Nghe giọng điệu này, Lưu Trường mở to mắt, phải vô sỉ cỡ nào mới có thể đàng hoàng nói ra những lời ấy.
"Huống hồ, thiên văn, địa lý bao gồm cả Mặc Kinh đều do a phụ chính miệng nói, còn chỉ thêm chút về đại đạo và các vấn đề khác thôi, a phụ cần gì giận? Đây là chuyện tốt, thiên hạ sẽ biết đâu mới là học vấn chính xác."
"An, ngả về một học vấn như vậy là không tốt, Hoàng Lão không phải vạn năng." Lưu Trường cảnh báo:
"A phụ, bất kể học phái nào, qua cải tạo của con sẽ thành vạn năng, không phải con ngả về Hoàng Lão, mà là Hoàng Lão dễ cải tạo thôi. Con không dễ tin học phái nào, cũng không cần tin, ngược lại, học phái phải tin con, bản thân học phái không quan trọng. Nho gia thời Khổng Tử và Nho gia thời Tuân Tử có thể coi là cùng một học phái sao?" Hai mắt Lưu An sáng rực:
Lưu Trường không nhịn được cười:" Thằng nhãi này tuổi còn nhỏ mà khẩu khí thật lớn. Nó lợi hại hơn trẫm, trẫm là thánh thiên tử, nó muốn làm Tử!"
"Lấy chế độ nhất thời trị thiên hạ, lấy lời thánh nhân bóp chết hiền năng mới, không biết rằng thiên địa thay đổi, đại đạo cũng khác."
Những lời của Lưu An khiến đám Lữ Lộc há hốc mồm, chỉ Lưu Trường vẫn khinh bỉ, còn làm ra vẻ ở nơi này, ngươi làm Tử được à? Không xem có cái truyền thừa đó không, tổ tiên ngươi làm gì có ai đọc được hoàn chỉnh Luận Ngữ?
"Được, được, ngươi là Tân Thánh của Hoàng Lão, cứ bịa tiếp đi, nhưng không được lấy danh nghĩa của trẫm bịa điển cố, nếu không trẫm đánh gãy chân." Lưu Trường cảnh cáo xong đuổi bọn nhãi đi:
Lữ Lộc chưa hết chấn động:" Bệ hạ, những lời vừa rồi của thái tử, nhà chúng ta có thanh nhân rồi."
"Nó à? Thánh hiền cái gì? Trẫm quá hiểu thằng nhãi đó, nó có học vấn gì chứ, chắc toàn sao chép thôi ... Học thuộc lời người ta đem ra khoe, chuyện này trẫm giỏi nhất." Lưu Trường tự tin suy bụng ta ra bụng người, nói: " Cơ mà thằng nhãi đó chí hướng không nhỏ, muốn làm Tử, vậy trẫm làm Thái Nhất, ha ha ha ...."
Lữ Lộc không nói thêm nữa.
"Được rồi, đi gọi Triều Thác tới cho trẫm."
"Vâng!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com