Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 704 - Chương 704: Thời Đại Quần Hiền.

Chương 704: Thời đại quần hiền.

Từ sau chuyện Vũ Tối, Triều Thác thu lại sự ngông cuồng, chính thức chuyên tâm vào làm việc, rất nhiều tấu biểu triều đường, được hắn phân biệt rõ ràng, một bộ phận quan trọng giao Lưu Trường tự phê duyệt. Còn tấu biểu thăm hiểu, biểu lộ trung thành, xin công, thì tự xử lý.

Lưu Trường vui vẻ nhìn sự thay đổi này của Triều Thác.

Triều Thác rất nhanh tới nơi, ít nói hơn làm hắn trông anh vũ hơn trước.

"Thác, chú ý tấu biểu của Hà Tây, nếu do Loan Bố và Chu Bột phát thì đưa tới chỗ trẫm."

"Vâng!"

Lưu Trường ra hiệu cho hắn ngồi xuống, thong thả nói:" Thời gian qua nội triều vận hành trật tự, đó là công lao của ngươi, rất tốt, cứ tranh chấp như trước kia có tác dụng gì? Có điều trẫm thấy quan lại thượng thư lệnh ngày đêm bận rộn, có phải thiếu nhân thủ không?"

"Không phải ạ, không phải thiếu nhân thủ, chỉ là bệ hạ muốn làm quá nhiều chuyện, các loại tấu chương không ngừng tăng lên. Số lượng quan lại thì đủ, nhưng nhiều nội dung không dám tự ý quyết định, nên mọi người phải bàn bạc với nhau nhiều lần ..."

"Các ngươi vất vả như thế trẫm áy náy lắm, thế này đi, trẫm làm một gian nhà ngoài thượng phương, các ngươi có thể ở đó, không cần vất vả đi về nữa."

"Đa tạ bệ hạ."

Triều Thác ngây ra một lúc mới nói, bệ hạ chu đáo quá, sợ quan lại về nhà muộn, nên để họ ở lại luôn thượng phương làm việc, không cần về.

Đối diện với đại nhân đại đức của thánh thiên tử, Triều Thác không biết cảm tạ thế nào.

Lưu Trường căn dặn không ít việc.

Triều Thác nghe mà đắng miệng, hắn biết bệ hạ không vô duyên vô cớ làm thế đâu, hắn là một trong số xá nhân của Lưu Trường, hắn biết rõ lắm:" Chẳng lẽ bệ hạ định ra ngoài ạ?"

Lưu Trường hắng giọng:" Sao thế được, chuyện lần trước trẫm không quên ... Chẳng qua là đi tiễn chân lão sư và bằng hữu, thái úy có việc tới Hà Tây, Tây Vực, quần hiền sẽ đi theo, trẫm phải khoản đãi. Tiếp tới, ngươi đừng quấy rầy trẫm, trừ khi là chuyện của Loan Bố và Chu Bột, còn lại cứ xem mà làm."

Hôm sau Lưu Trường và quần hiền xuất hiện ở Đường vương phủ.

Hàn Tín cho bọn họ ba ngày nghỉ, để bọn họ xử lý việc trong nhà, ban ngày xử lý gia vụ, tối bọn họ tụ tập ở Đường vương phủ.

"Ha ha ha, Tha Chi, ngồi thẳng lên, sao thế, ngươi bù số lần trong thời gian phải đi xuất chinh à?" Lữ Lộc thấy Lư Tha Chi thi thoảng xoa lưng thì trêu:

Lư Tha Chi chỉ liếc hắn một cái:" Đúng, ta sắp ra ngoài, kiều thê trong nhà quyến luyến, nói ra khi nào ngươi thành gia? Có phải không ai nhìn trúng ngươi, hay là Thắng Chi nói đúng, ngươi nhiễm cái thói của lang trung rồi?"

"Nãi công là thị trung, không phải lang trung!! Chu Thằng Chi nói bậy nói bạ!"

"Vậy không phải càng nguy hiểm hơn à?"

"Ha ha ha !"

Quần hiền cười lớn, Phàn Thị Nhân không nhịn được nói:" Lâu lắm rồi không tụ tập ăn dê, bệ hạ cũng không dẫn chúng ta đi trộm dê nữa."

Hạ Hầu Táo mắng:" Còn đâu mà trộm, từ sau khi đám nhãi con lớn lên, chúng toàn tới phủ ta trộm, mỗi lần ta ra ngoài đều dặn dò người nhà cẩn thận. Năm xưa chúng ta chỉ trộm dê, đám khốn kiếp này còn trộm sạch rượu của ta."

"Đây là báo ứng của chúng ta."

"Đúng thế, đình úy khổ lắm, không dám bắt, lại không dám không bắt." Tuyên Mạc Như vừa uống rượu vừa mắng:" Thằng nhãi nhà ta, bị ta bắt bốn lần rồi, đúng là gia môn bất hạnh."

Chu Kiên bất lực:" Giờ ta thấy Chu Thăng là muốn chạy, thằng nhãi đó thấy a phụ nó, thấy nhị ca ta không dám nói gì, nhìn thấy ta một cái liền gọi trọng phụ, nhà ta bị nó khoét sạch rồi."

Hạ Hầu Táo chợt nhớ ra cái gì:" Thị Nhân, ngươi cũng là cữu phụ, sao bọn chúng không họa hại ta."

"Ai bảo không? Chẳng qua nhà ta chẳng còn gì, mỗi lần chúng họa hại đại ca ta, hắn lại tới họa hại ta, các ngươi lạ gì hắn." Phàn Thị Nhân cay cú nói:

"Hắn nói là luôn trả tiền mà."

"Hắn trả ta mười đồng, lấy bốn vò rượu."

"Ngươi chưa thành gia, tẩu ngươi lại quản nghiêm, đại ca ngươi biết làm sao? Ngươi thông cảm chút." Lữ Tha Chi khuyên:

Phàn Thị Nhân môi run run:" Ta phải thành gia thôi."

"Vội gì."

"Nếu không trong nhà không còn tiền cưới vợ nữa."

Lư Tha Chi cười: "Lo gì, còn Lữ lang trung mà, các ngươi sống tạm với nhau."

"Nãi công là thị trung!!!"

Quần hiền lao vào đấm đá nhau rồi, Chu Á Phu vẫn rất bình tĩnh, hỏi:" Bệ hạ muốn viễn chinh Thân Độc sao?"

Quần hiền nghe thế vội dừng tay nhìn Lưu Trường.

Lưu Trường sờ cằm:" Giờ chưa phải lúc, sư phụ trẫm đi là để dò đường, các ngươi sẽ có cơ hội tới thăm dò tình hình, có điều Táo mù đường không được đi ... Dù sao các ngươi cứ chuẩn bị cho tốt."

"A Phu, ngươi chú ý chút."

Chu Á Phu gật đầu:" Bệ hạ đừng lo, thần không để Táo đi riêng nữa."

"Ha ha ha !"

Nghĩ tới chuyện cũ, cả đám lại có mục tiêu công kích mới.

Ăn uống no say rồi, cả đám lại kéo nhau ra đường hoành hành.

Cả đám chẳng thèm để ý gì nữa, ai nấy say khướt rồi, đi qua phủ Vương Điềm Khải còn cầm đá ném.

Đám quần hiền đời hai ra ngoài gặp cảnh này vội vàng né tránh.

Đám huynh đệ chơi rất vui, dù là Chu Á Phu lúc này cũng choàng vai bá cổ mọi người, hoàn nhập vào quần hiền, hoàn toàn không có lấy chút phong phạm thống soái Bắc quân. Trần Mãi và Quán A đi Ba Thục, Tiêu Diên đi Điền, Chu Thắng Chi và Phàn Kháng đi Liêu Đông, bọn họ đi Tây Vực.

Không biết bao giờ mới gặp được nhau, gặp lại còn đầy đủ không, thế là đám nhãi con năm nào không nghĩ tương lai xa xôi nữa, tới nhà Bình Dương hầu lấy rượu, tới Nam Việt vương phủ lấy thịt, đốt đống lửa to ở giữa sân Đương vương phủ, cười đùa, uống rượu, nói những câu mà Tư Mã Hỉ không nghe được.

Cứ như thế chơi liền mấy ngày, tới ngày thứ ba mở mắt ra, bên cạnh chỉ còn lại Lữ Lộc say khướt.

Đường vương phủ tan hoang, Lưu Trường đứng lên phủi bụi hoang mang nhìn quanh, lửa đã cháy hết chỉ còn tro tàn, bọn kiến bu quanh những khúc xương xót lại.

Lưu Trường trầm mặc rất lâu, tựa hồ đang thương cảm gì đó, cuối cùng hét to:" Lũ chó má, lấy hết rượu của nãi công rồi."

Quần hiền Trường An không thể tụ tập với nhau, bọn họ chỉ có tách ra mới là quần hiền, phàm có ba người trở lên tụ tập chỉ có đi rỡ nhà.

Thời đại của Lưu Trường là lúc mà quyền lực dần chuyển giao từ lão thần sang đại thần trẻ.

Lưu Trường làm rất xuất sắc, quá trình quá độ diễn ra yên bình, không xảy ra mâu thuẫn gì.

"Nhãi con không đáng bàn mưu."

Chu Xương đập mạnh quải trượng, làm mặt đất muốn nứt ra, mặt ông ta đỏ bừng bừng nhìn thằng nhãi đằng xa, như không nhịn được muốn ra tay:

Đối phương không phải là Trương Bất Nghi mà là Điển khách Phùng Kính.

"Muốn ba nghìn giáp trụ, còn muốn bốn nghìn cung nỏ, ngươi đi bái phỏng hay là đi diệt quốc?" Chu Xương trừng mắt, tên này nào phải muốn tổ kiến đoàn sứ tiết chứ, đây là hành vi khiêu khích gây chiến, nếu đi sứ thì trăm người là đủ rồi, cần gì mặc giáp mang nỏ đi sứ?

Phùng Kính bình thản nói: "Chu tướng dọc đường có mãnh thú, tặc khấu, làm thế đề phòng vạn nhất thôi."

"Mãnh thú và tặc khấu gì mà dùng nhiều giáp trụ cường nỏ như thế?" Chu Xương khó chịu: "Ngươi còn muốn chiêu mộ riêng, không tiết lộ số lượng cụ thể, ngươi muốn mưu phản à?"

"Bệ hạ thích công lớn, chiến sự liên miên, ngươi thân là thần tử, không khuyên cản lại đi nịnh bợ, loại như ngươi sao xứng ngồi vị trí cửu khanh."

"To gan!" Trương Bất Nghi nhảy ra mắng: "Con chó già, dám sỉ nhục bệ hạ."

Chu Xương nhìn gian tặc khắp triều, phẫn nộ kêu lên: "Gian tặc nắm quyền, trời cao muốn diệt Đại Hán."

"Đủ rồi, sau này bàn tiếp!" Lưu Trường phất tay, kết thúc tranh cãi vô nghĩa.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment