Quần thần rời đi rồi, Lưu Trường giữ lại Trương Bất Nghi, Phùng Kính, Vương Điềm Khải, dẫn tới Hậu Đức Điện.
Trương Bất Nghi không nhịn được nói:" Bệ hạ, nên để Quý Bố thay Chu Xương thôi."
Lưu Trường cũng mắng:" Con chó già đó luôn sỉ nhục trẫm, trẫm sẽ không tha cho ông ta."
Vương Điềm Khải hỏi nhỏ:" Bệ hạ, có cần đi xét nhà xem nhà ông ta có giáp trụ gì không ..."
Trương Bất Nghi lắc đầu:" Không bằng bảo lão ta là dư nghiệt Vũ Tối, trực tiếp tùm vu trong nhà ông ta."
"Dưới trướng Lục công không phải có một tên vu sao, tên chỉ biết đoán hung ấy, bảo hắn tới phủ Chu Xương ngủ một giấc, mai chúng ta bắt người."
Lưu Trường không nhịn được cười, bảo họ ngồi xuống.
Năm xưa a phụ còn, trên triều cũng có rất nhiều kẻ ngoan cố, thái độ a phụ rất ác liệt, đánh đập chửi rủa, nhưng không đuổi họ đi.
Lưu Trường nay dần hiểu một đạo lý, đánh xe không thể chỉ có roi, còn phải có dây cương. Đám lão thần như Chu Xương tuy ngoan cố, bảo thủ cực điểm, nhưng vẫn có tác dụng bảo hộ. Sự tồn tại của bọn họ là để tránh những kẻ như Trương Bất Nghi mạo hiểm gây vong quốc.
Có thể ghét họ, đánh họ, nhưng trên triều đường không thể thiếu họ.
Càng có tuổi, Lưu Trường càng cảm thụ được suy nghĩ trước kia của a phụ.
"Kính, ngươi nghĩ thế nào?" Lưu Trường vòng qua chủ đề Chu Xương, hỏi thẳng:
Phùng Kính nghiêm túc đáp:" Bệ hạ, trước kia chúng ta đi sứ, trừ Hung Nô ra thì tới nước khác đều do sứ giả thương cổ tới nói, mới biết ít tình huống ngoại vi. Dựa theo những gì biết được bây giờ, thiên hạ không hề nhỏ bé như cổ nhân nghĩ, ở phương xa, còn có quốc gia thế nào, tình hình ra sao, chúng ta không biết. Những sứ giả thương cổ kia nói có thật không, chúng ta không rõ."
"Như vậy khác gì bịt mắt mình, cúi đầu nhìn chân? Binh pháp nói, biết mình biết người, trăm trận không nguy."
"Nên thần xin bệ hạ cho phép thành lập hành quân nhân, đi tới hoang nguyên, ra tới đảo ngoài biển, từ đông tới tây, từ bắc tới nam, tìm hiểu phong tục tập quán, nắm bắt ngôn ngữ của họ. Chu Xương hiểu sai ý thần, cho rằng thần muốn đi sưu tầm vật săn cho bệ hạ."
"Nước Dạ Lang khi tiếp kiến sứ thần nước Trường Sa từng hỏi, cương vực Đại Hán so với Da Lang nước nào to hơn."
"Trương tướng, ngài nghĩ cương vực nước Thân Độc so với Đại Hán thế nào?"
Trương Bất Nghi á khẩu, vì hắn đâu biết nước Thân Độc thế nào, nói linh tinh có khi lại thành một Dạ Lang tự đại khác, người ta cười cho.
Phùng Kính nói tiếp:" Đó chính là do không biết mà ra."
Vương Điềm Khải cười, không nói gì.
Lưu Trường ngẫm nghĩ, thấy Phùng Kính nói có lý:" Ngươi nói phải lắm, trước tiên phải rõ tình hình địch, chẳng may đánh phải con quỷ nghèo, chẳng phải lỗ vốn à?"
Phùng Kính vội nói:" Bệ hạ, làm thế không phải để đi đánh trận, người thần cần không nhất định phải dũng mãnh thiện chiến, nhưng phải cơ trí, phải biết vẽ bản đồ, có thể nhanh chóng nắm bắt ngôn ngữ mới, giỏi giao tiếp ..."
Một loạt điều kiện làm Trương Bất Nghi sững sờ:" Ngươi muốn hai vạn người, lấy đâu ra chừng đó người như thế?"
"Nếu không có thì dạy ra, quan lại có thể dạy ra được, hành nhân quân chẳng lẽ lại không?" Phùng Kính hỏi ngược lại:
Lưu Trường nhìn Vương Điềm Khải:" Vương công, chuyện này giao khanh đó, giáo trường, giáp trụ, chiêu mộ, cần khanh phí công rồi."
Vương Điểm Khải vỡ lẽ, bảo sao bệ hạ đột nhiên gọi người không liên quan như mình tham gia, hóa ra là muốn mượn trung úy để làm việc điển khách:" Vâng!"
Căn dặn xong, Lưu Trường cho hai người kia đi.
Trương Bất Nghi nhìn họ rời đi, nói:" Bệ hạ, Phùng Kính rất có tài, không uổng công năm xưa bệ hạ đưa hắn từ nước Đường theo."
"Đừng nói chuyện của hắn vội, nói chuyện Thục quận đá."
Trong tháng này, ở Thục đột nhiên đổ tới một đống tấu chương, đàn hặc Trần Mãi. Trải qua chuyện lần trước, quan lại Thục Quận trở nên vô cùng cương trực, chỉ cần Trần Mãi làm sai chút gì thôi là dâng thư, dâng tấu, thể hiện bọn ta là trực thần, không phải là tiểu nhân nịnh bợ, ngươi đừng làm loạn.
Thế nên Lưu Trường mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng tháng này liên tục xuất hiện tấu đàn hặc Trần Mãi ép dân tạo phản, Triều Thác không ngồi yên được nữa.
Dựa theo lời những người đó nói, Trần Mãi vì lấy được quân công mà bức bách tây nam di, sau đó lấy danh nghĩa mưu phản tàn sát họ.
Chuyện này rõ ràng nực cười, Trần Mãi sinh ra đã là người kế thừa thứ nhất của triệt hầu Đại Hán, hắn còn cần đi làm mấy chuyện đó à?
Trương Bất Nghi cau mày nói:" Trần Mãi cai trị Thục Quận, dùng luật pháp cứng rắn, bất kể là thực thi chính lệnh triều đình hay làm trì đạo, hắn đều chấp hành nhanh nhất. Hắn dùng thủ đoạn tàn khốc, vì thế quan lại đương địa không thích hắn, những đàn hặc này chưa chắc là thật."
"Trần Mãi không dâng tấu cho bệ hạ sao?"
Lưu Trường lắc đầu:" Không, hắn chỉ nói có kẻ từ chối chấp hành mệnh lệnh triều đình, bị hắn giết rồi. Tú Y cũng không truyền về tin tức hữu dụng gì, chỉ nói có kẻ đối đầu với quan lại, Trần Mãi dẫn quân đi giết."
Trương Bất Nghi bật cười:" Thần hiểu rồi, trước đó hắn giết quan lại câu kết thương cổ, nịnh bợ mình, không làm việc, khiến quan lại không dám thân cận mình. Trần mãi trước đó từng dâng thư nói, quan lại đương địa cố ý tỏ ra ngay thẳng, chống đối, chỉ trích hắn ..."
Lưu Trường không nhịn được cười, Trần Mãi tự làm tự chịu thôi, lúc mới nhầm chức cố ý đóng giả làm hoàn khố, nhìn rõ bộ dạng chân thật của quan lại thì trừng phạt kẻ phục tùng mình, trọng thưởng người đối đầu mình, thế là thành thói quen này. Mới đầu Trần Mãi muốn nuôi dưỡng lên đức tính thanh liêm của họ, nhưng giờ kể cả khi hắn đưa mệnh lệnh chính xác, đám người kia cũng chống đối.
Dù Trần Mãi là người trí kế đa đoan cũng chịu không thấu rồi.
"Xin bệ hạ phái người tới trách mắng Trần Mãi, phạt một năm bổng lộc, nghiêm túc nói: Vì chuyện này mà hắn mất cơ hội thăng tiến rồi." Trương Bất Nghi hiến kế:" Đám người đó làm thế là vì muốn đuổi Trần Mãi đi, giờ biết vì chuyện này Trần Mãi phải ở lại Thục mãi mãi, thế nào chẳng tranh nhau phối hợp, làm cho tốt để Trần Mãi thăng tiến."
Lưu Trường tán thưởng: "Giỏi lắm, xem tấu biểu hai ngày mà đã thấy nhiều như thế à?"
"Thần theo bệ hạ lâu như vậy, thế nào cũng được ít tài hoa của bệ hạ chứ ạ!"
"Ha ha ha, ngươi bảo Triều Thác cứ thế mà phê đi."
"Vâng!"
Tâm tình Lưu Trường tốt lắm, vừa hát vừa đung đưa tới Trường Lạc cung.
Thái hậu đang cùng Ung Nga trò chuyện gì đó, bên cạnh là hai đứa bé, Lương và Tứ.
Cùng với tiếng hô to tổ truyền, Lưu Trường thành công đánh thức hai đứa bé vừa ngủ, chúng khóc toáng lên, Ung Nga chân tay luống cuống, may mà có cung nữ dỗ dành.
Ung Nga đưa con vào phòng, Lưu Trường ngượng ngùng gãi đầu.
Lữ hậu ánh mắt phức tạp nhìn thằng nhãi này: "Rốt cuộc ta gây nghiệt gì chứ?"
"Khụ khụ, a mẫu, hôm nay trẫm làm thành hai chuyện lớn."
Lưu Trường hoàn toàn không để ý tới ánh mắt ghét bỏ của a mẫu, ngồi xuống bên cạnh: "Trẫm luôn nghĩ, từ khi Đại Hán thành lập trừ Hung Nô chiến sự, lúc khác đều do nước ngoài phái sứ giả, thương cổ tới, mới biến sơ qua tình hình bên ngoài."
"Cho nên trẫm tiếp kiến Phùng Kính và Vương Điềm Khải ..."
"Sau đó chuyện Thục Quận, quan viên ở đó giở trò, trẫm nhìn một cái là thấu."
Lưu Trường theo thói quen lấy đồ ngước khác để dùng: "Quần thần nghe nói khen không ngớt, bọn họ sững sờ, Chu Xương càng quỳ lạy ba lần, hô to vạn tuế, nói Đại Hán có quân vương như trẫm, lo gì không hưng thịnh."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com