"Ha ha ha, tam đệ!!"
"Nhị ca!!"
Lưu Doanh đi xuống xe, đỡ lấy Lưu Như Ý định hành đại lễ.
Lưu Như Ý kích động lắm, hắn đã trên 30 rồi, lúc này đứng trước mặt Lưu Doanh vẫn như đứa bé, không biết nói gì.
Lưu Doanh nhìn hắn một lượt, có chút thất thần:" Không tệ, ngày càng giống a phụ."
Bộ dạng này của Lưu Như Ý nếu tới huyện Bái để người lớn tuổi nhìn thấy, sợ là ngay lập tức gọi Lưu Quý rồi. Vì sùng bái a phụ, hắn còn chuyên môn để rau giống hệt Cao hoàng đế.
Lưu Như Ý cười gượng gạo:" Huynh trưởng, giống quá cũng không tốt, mỗi lần đệ tới Trường An, đám lão thần cứ nhìn đệ chằm chằm, nhìn tới đệ sợ gai ốc, Hạ Hầu tướng quân còn từng gọi đệ tới, nhìn đệ rơi nước mắt ..."
Hai huynh đệ vừa nói chuyện vừa đi bộ vào thành Hàm Đan.
Đây là lần đầu tiên Lưu Doanh tới nước Triệu, hắn tò mò nhìn quanh, tấm tắc khen:" Hàm Đan quả là cao lớn, bảo sao mọi người đều nói đây là đệ nhất hùng thành."
"Không phải Trường xây mới thành Trường An, hùng vĩ hơn chục lần sao?"
"Hùng vĩ thì hùng vĩ, chỉ là không có cái vị như ở Hàm Đan ... Đệ xem, trên thành còn có vết lõm kìa, đó là dấu vết lịch sử, Trường An thiếu cái này."
Lưu Như Ý không nhìn ra cái vị đó, hắn chỉ thấy nước Triệu nghèo tới mức bao năm không tu sửa được tường thành thôi.
Lưu Như Ý không dẫn theo quá nhiều người, vì Lưu Doanh không mang nghi trượng, hắn lấy danh nghĩa quý tộc trong nước đi chơi, trừ phi là quận thủ hay chư hầu vương thì không biết thân phận của hắn.
Hai người đều ăn mặc bình thường, thậm chí còn phải đợi ở cổng thành một lúc mới vào được.
"Tam đệ, nước Triệu khá lắm, người qua kẻ lại tấp nập. Trường cứ nói đệ không biết trị quốc, xem ra không phải là thật."
Lưu Như Ý nhìn quang cảnh trong thành, thở dài:" Huynh trưởng, đây là thành tích hơn mười năm, trước kia đệ mới tới nước Triệu, tự cho rằng mình sẽ thành hiền vương làm nên sự nghiệp lớn. Ai ngờ tới nơi mới biết nước Triệu khắp nơi là vết thương, đổ nát, hoang vắng ... Đệ tốn hết tâm tư, cách gì cũng dùng mới có thành quả hôm nay."
Lưu Doanh cũng biết đứa đệ đệ này vì nước Triệu phải trả giá bao nhiêu, cười nói:" Nước Triệu có đất đai màu mỡ, khắp nơi là bình nguyên, là trái tim phương bắc, sớm muộn cũng giàu có lên thôi, đừng vội."
Hai người đi trong thành Hàm Đan một vòng mới về hoàng cung, gia thất hai bên đều ra bái kiến.
Tới khi mở tiệc uống rượu, Giả Nghị mới đến trễ.
"Bệ hạ!"
"Gọi cữu phụ là được, sao không mang con tới?"
Đối diện với cữu phụ chất vấn, Giả Nhị hỏi sao đáp vậy.
Lưu Như Ý vui vẻ nói:" Năm xưa Trường muốn đệ khiêu vũ cho nó, lòng đệ còn có chút kháng cự, không ngờ đệ ấy lại đưa tới xá nhân ưu tú thế này ..."
Lưu Doanh cười ha hả:" Thằng nhãi đó bày đủ trò chọc giận đệ, song nó yêu quý đệ lắm."
Lúc này con Lưu Như Ý cũng tới, thằng bé tên Lưu Tốn, giống hệ Như Ý, chỉ là rất rụt rè, thấy Lưu Doanh không dám hành lễ, nấp sau lưng a phụ.
Tới chập tối Lưu Như Ý chu đáo đưa nhị ca về phủ, khi hắn đi ra thì Giả Nghị mặt mày nghiêm túc đợi sẵn.
"Đại vương!"
"Vừa rồi thấy ngươi có điều muốn nói, nói đi."
"Bệ hạ có chỉ, bảo chúng ta chuẩn bị nghênh tiếp và khao thưởng, không lâu nữa sẽ có một nhóm quan lại trời Triệu, ở Triệu một thời gian rồi sẽ tới Yên."
Lưu Như Ý nhăn nhó:" Nước Triệu đã nghèo tới không có cái ăn rồi, còn muốn khao thưởng gì? Chuyện này ngươi xem mà làm là được, tùy tiện kiếm ít túc, nói với họ, nước Triệu nghèo lắm, không có lương thực dư. Thằng nhãi này chỉ biết họa hại nước Triệu ... Sớm biết thế hồi nhỏ ta đã đánh nhiều hơn ..."
Giả Nghị giải thích: "Đại vương, nghe nói đều là tượng quan, tới nước Triệu mở mỏ muối, nghe nói triều đường có cách đào mỏ muối hoàn toàn mới ..."
"Thái độ Lưu Như Ý thay đổi tức thì: "Hả, nếu là quan lại do thánh thiên tử tới, quả nhân phải đích thân đón tiếp. Ha ha ha, thằng nhãi đó tuy không ra gì, nhưng nghiên cứu kỹ thuật đúng là tuyệt, lúc nhỏ trông nó ngu ngu, không ngờ ..."
"Ha ha ha, quả nhân dâng thư tán dương nói một phen, ngươi cũng thế, thằng nhóc đó thích nịnh lắm, à chú ý, đừng nói nước Triệu giàu có, nói thảm vào ..."
Giả Nghị trầm mặc một lúc chỉ một cận thị đứng cách đó không xa: "Đại vương chắc cũng biết hắn là chúc lại thứ sự, sẽ viết lại lời ăn tiếng nói của đại vương, sau đó do thứ sử truyền đạt cho thiên tử."
Nụ cười trên môi Triệu Như Ý đông cứng, ngây ra nhìn cận thị đó, cười xấu hổ:" Thực ra thánh thiên tử hùng tài đại lược ... ta bỏ 100 vàng, ngươi xóa đoạn trước được không?"
Giả Nghị đôi lúc thấy mình không thể tiếp tục ở lại nước Triệu nữa, vị tam cữu phụ này cứ luôn vô tình nói làm ra những việc mất đầu. Cứ thế này thế nào cũng có một ngày mình bị liên lụy, theo Triệu vương xuống suối vàng, thiên tử hẹp hòi thế nào, hắn biết chứ.
Bằng vào những lời vừa rồi của đại vương, trách sao được bệ hạ lúc nào cũng nhắm vào hắn.
Không được đợi nước Triệu có chút khởi sắc là mình phải chạy thôi.
Cùng lúc đó thiên tử hẹp hòi đang tuần thị tạo thuyền phủ.
Quý Bố đặt tên cho cơ cấu mới này rất đơn giản thô bạo, đồng thời bố nhiệm người trẻ tuổi tên Vệ Quán vốn là hoàng đầu quân phụ trách đồng thuyền làm tạo thuyền lệnh.
Nguyên nhân chủ yếu ông ta chọn người trẻ tuổi này vì nhìn trúng tính cách cẩn thận, đôn hậu của hắn.
Còn Lưu Trường lúc này đang đứng nhìn thứ khổng lồ đằng xa.
Con thuyền này trông không khác gì thuyền thường, nhưng nhìn kỹ có thể thấy guồng nước dưới thuyền, khác gì lắm thêm bánh xe cho thuyền.
"Thú vị lắm, ai thiết kế con thuyền này?"
Vệ Quán tức thì dẫn một thợ thuyền tới trước mặt Lưu Trường, người đó trông có vẻ sợ sệt.
Lưu Trường hỏi: "Ngươi là người ở đâu?
"Người Tề ạ."
Lưu Trường lập tức đổi sang giọng Tề, y đi nhiều nơi, lại có thiên phú, khẩu âm nơi nào cũng học được:" Bảo sao Không Tử nói, gặp hiền nhân nghĩ ngay tới nước Tề."
Quý Bố ngớ ra, sau đó chau mày suy nghĩ, Khổng Tử nói câu đó lúc nào mà mình không biết nhỉ?
Người thợ kia nghe giọng Tề thì cảm thấy thân thiết:" Đa tạ bệ hạ."
"Trẫm mỗi lần tới Tề đều ăn thịt ngũ vị, giờ lâu lắm rồi chưa ăn."
"Nếu bệ hạ muốn ăn, thần có thể làm cho bệ hạ."
"Tốt!"
Trò chuyện một phen, tượng nhân không gò bó nữa, cười rạng rỡ.
Bấy giờ Lưu Trường mới hỏi:" Điền sinh, sao ngươi nghĩ ra con thuyền này."
"Bệ hạ, năm xưa người thiết kế xe bốn bánh, thần nhìn thấy ở nước Tề, biết nguyên lý trong đó, nên khi làm thuyền nghĩ. Nếu dùng phương thức bàn đạp bánh răng tạo ra guồng nước, tốc độ liệu có nhanh hơn không? Vì thế thần nhiều lần thử nghiệm, tính toán kích cỡ lớn nhỏ ..."
Hai bên tiếp đó giao lưu toàn bằng thật ngữ chuyên môn, Lưu Trường chẳng những hiểu, lại còn trò chuyện rất hăng, sau khi thưởng lớn cho thợ thuyền thì hài lòng rời tạo thuyền phủ.
"Ngươi làm tốt lắm, vừa rồi là thí nghiệm không tệ, sau này phải cổ vũ tượng nhân, để bọn họ dám thiết kế ..."
Lưu Trường lên xe:" Không cần tiễn nữa, muộn chút đi tìm Trương Bất Nghi, hắn có chuyện cần ngươi giúp."
Chưa dứt lời xe đã phóng đi, biến mất trước mặt mọi người.
Vệ Quán nhìn thiên tử đi xa, nói với Quý Bố:" Hạ quan nghe nhiều tin tồn liên quan tới bệ hạ, nhưng hôm nay gặp mới biết, tin đồn đều sai cả."
Quý Bố bình tĩnh nói: "Đó là vì ngươi chưa hiểu bệ hạ thôi."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com