Xe đi trên đường, Lưu Trường cũng trò chuyện với Lữ Lộc.
"Mấy ngày này ngươi cẩn thận, đừng để gặp phải Chu Xương, lão đó đang tìm trẫm khắp nơi, nói muốn từ quan về quê, khuyên thế nào cũng không nghe ... Ông ta đi bây giờ thì trì đạo phải làm sao? Thật ích kỷ chỉ biết nghĩ tới mình, không để ý tới quốc gia."
Lữ Lộc miệng co giật, bệ hạ không muốn người ta đi, ngày ngày chửi người ta là chó già, ông ta có bệnh đâu mà vừa nghe chửi lại vừa làm việc cho bệ hạ ngài.
Lưu Trường nói một lúc lại hỏi:" Đám Nho sinh còn lại mấy người?"
"Hai ạ."
"Ai?"
"Mao Hanh và Viên Cố Sinh."
Lưu Trường nổi giận:" Hai lão già coi lao phòng của trẫm thành nơi ăn ở miễn phí rồi. Những Nho sinh tầm thường khác đều đã ra, hai người có học vấn nhất lại chưa ra, đánh là hành vi ngang nhiên đối đầu với trẫm! Đi, đưa trẫm đến."
"Bệ hạ, hay là hôm khác ..."
Lữ Lộc biết, mấy ngày qua tâm tình bệ hạ không tốt, nếu trút giận lên mấy ông già kia thì thành chuyện lớn, một cú đấm của bệ hạ, hai ông già đó làm sao toàn mạng được.
Nhưng Lưu Trường nhất định muốn đi, Lữ Lộc không còn cách nào, nếu tiếp tục cự tuyệt thì người nằm xuống là hắn chứ không phải là hai ông già.
Tới nơi giam giữ hai nho sinh, Lưu Trường hùng hùng hổ hổ sẵn tay áo xông vào.
Không ngờ nhìn thấy hai người họ đang hoạt động tay trên mặt nước, tựa hồ muốn viết chữ trên đó.
"Bệ hạ!" Cả hai đứng lên thi lễ:
Bộ dạng ngoan ngoãn của họ làm Lưu Trường thu bớt lại sự thù địch:" Các ngươi không định ra nữa chứ gì?"
Mao Hanh ngẩng đầu lên đáp:" Bệ hạ, bọn thần đã hiểu ý bệ hạ, vốn không tồn tại thiên mệnh gì cả, quan trọng là ở người, đó là hạch tâm của Thiên Luận. Mà người có thể ảnh hưởng tới Đại Hán, có thể khiến Đại Hán cường thịnh là bệ hạ."
"Bởi thế bọn thần đợi bệ hạ ở đây, để bệ hạ xá miễn, cho bọn thần ra ngoài, vì chỉ có bệ hạ mới có thể ảnh hưởng tới hết thảy sự việc trong thiên hạ."
"Bọn thần ngu muội không thể lý giải suy nghĩ của bệ hạ sớm hơn, xin bệ hạ thứ tội."
Hai người bái lạy lần nữa.
Lưu Trường kinh ngạc một lúc rồi cười to:" Ha ha ha, nếu như các ngươi nhìn ra suy nghĩ của trẫm rồi, vậy trẫm không trách tội các ngươi nữa, như vậy có phải tốt không? Các ngươi đều là đại gia trong Nho gia, dạy dỗ đệ tử của các ngươi, để chúng biết nên nói gì, không nên nói gì.
Hai người lại lần nữa bái lạy. Khi họ ra ngoài, Lưu Trường kéo tay Mao Hanh:" Trẫm biết ngươi thân thiết với Chu Xương, nay ông ấy muốn xin nghỉ, ngươi đi giữ ông ấy lại ... Do tử ngươi ở trong hoàng cung, đợi xong việc này, trẫm dẫn ngươi đi gặp hắn."
"Chu công ..." Mao Hanh thần sắc phức tạp quỳ trước mặt Chu Xương:
Thường ngày quan hệ hai người cực kỳ thân mật, lúc này Chu Xương hết sức vô lễ nằm trên giường tiếp kiến Mao Hanh.
"Lão phu ở ngoài nghe nói ông không khỏe, nay xem ra ông không có gì đáng ngại."
"Ta không sao, chỉ không muốn tiếp khách thôi." Chu Xương ngữ khí lạnh nhạt:
Mao Hanh thở dài:" Lão phu sắp không còn trên nhân thế rồi, tới đây cáo biệt ông, giờ nhàn thấy ông, ta đi được rồi."
Chu Xương khinh thường:" Ông cũng học thủ đoạn Tung Hoành gia sao?
"Chẳng phải thế, đợi nhà ta phát tang, mong ông đừng tới ..." Mao Hanh nói xong bái một cái rồi đi:
Chu Xương do dự, ông ta biết Mao Hanh là quân tử thành thật, nhưng nhất thời không biết đây là lời thật hay giả:" Vì sao ông nói thế?"
Mao Hanh chỉ lắc đầu mà đi.
Chu Xương vội nhảy từ trên giường xuống kéo lại:" Hôm nay ông không nói rõ thì đừng hòng rời khỏi đây."
Mao Hanh đau khổ nói:" Bệ hạ lấy do tử ta ra uy hiếp khuyên ông, nhưng ta chẳng thể lấy người thân bức bách bằng hữu, đó không phải chuyện người quân tử làm. Đành chuẩn bị đi cùng nó."
"Ha ha ha, khi ông tới, ta biết do bệ hạ phái, nên mới vô lễ, thái độ với quân tử như thế là ta sai." Chu Xương nghe vậy cười to: "Có điều ông bị bệ hạ lừa rồi."
"Bệ hạ chưa từng giết một người vô tội nào."
"Năm xưa bệ hạ còn nhỏ, từng tới thái học, thấy một người giỏi đấu võ, liền cùng hắn tỉ thí, kết quả làm hắn bị thương. Bệ hạ rất áy náy, thi thoảng lại tới bái phỏng, tặng quà, an bài quan chức. Tới nay bệ hạ vẫn thường tới thăm hắn, bệ hạ là người nhân từ."
"Thái hậu nghe hiền danh của cháu ông, muốn hắn tới phò tá thái tử. Bệ hạ chỉ nói đùa, ông lại coi là thật ... Ha ha ha."
Mao Hanh choàng tỉnh:" Bệ hạ nói do tử ở trong hoàng cung, té ra là ở bên thái tử sao?"
Chu Xương cảm khái:" Chính là thế ... Ôi. Rất nhiều suy nghĩ của bệ hạ không thể nói là sai, chỉ là bệ hạ quá nóng vội, nghĩ ra cái gì là muốn thực hiện ngay, bất chấp mọi giá ... Nay thái hậu còn, ta còn kéo chân được bệ hạ phần nào. Nếu ngày sau những lão thần bọn ta không còn, chỉ còn đám ưng khuyển Trương Bất Nghi, bọn người đó trung với bệ hạ nhưng xem thường lê dân, tới lúc đó phải làm sao?"
Mao Hanh an ủi:" Chu công không cần lo, trong triều đâu phải chỉ toàn hạng Trương Bất Nghi, Triều Thác, còn có Quý Bố, Loan Bố, Trương Thích Chi, trong cung lại có hoàng hậu hiền huệ, thế nào cũng khuyên gián được bệ hạ.?
"Khuyên gián!" Nghe tới chữ này, Chu Xương càng giận:" Bệ hạ chỉ nghe loại người như Lục Giả khuyên gián. Ông về rồi, nói với bệ hạ, ta nằm trên giường từ đầu tới cuối không để ý tới ông."
Mao Hanh cáo từ mà đi, Chu Xương tiếp tục nằm xuống, nếu ông dự liệu không sai, không lâu sau thằng nhãi kia sẽ mang dê gà gì đó tới, xông vào gọi trọng phụ. Ông ta nhìn thấu vị thiên tử này rồi.
Có việc gọi trọng phụ, không có việc thì là chó già.
Đó là phong cách tổ truyền nhà họ, con cháu Cao hoàng đế ít nhiều đều có cái thói vô sỉ đó.
Quả nhiên chưa tới nửa canh giờ sau, Chu Xương thấy bộ mặt nịnh nọt của bệ hạ.
"Trọng phụ, trẫm mang dê tới thăm trọng phụ đây."
"Bệ hạ tới tiễn thần về quê sao?"
"Trọng phụ sao đi được? Trọng phụ không muốn hầu hạ trẫm thì cũng phải để ý tới thiên hạ chứ? Năm xưa a phụ ...."
Chu Xương đã sinh đề kháng với Lưu Trường rồi, đầu tiên là dùng đại nghĩa khuyên, sau thì lấy ơn tri ngộ của Cao hoàng đế ra nói, cuối cùng lấy Trương Bất Nghi phụ trách chuyện này ra uy hiếp.
"Bệ hạ, sau khi đánh bại Mã Hàn rồi Đại Hán sẽ đánh ai?"
Lưu Trường không vui:" Chu tướng, nước tuy lớn hiếu chiến ắt vong! Sao khanh có thể bảo quân vương đi làm chuyện như thế?"
"Thần ..." Chu Xương chỉ có thể chửi trong lòng:
"Bệ hạ, tướng lĩnh trong nước không ngừng xúi bẩy bệ hạ chinh chiến. Nhưng bệ hạ từng đánh trận biết quá rõ, phàm có chiến tranh ắt có thương vong."
"Hung Nô cướp bóc, bệ hạ dẫn quân thảo phản là vì bảo vệ bách tính, là chuyện nhân nghĩa. Nay các tướng đi cướp bóc tàn sát, giết người không có lỗi, diệt quốc của họ, đó là cuộc chiến bất nhân."
"Những quốc gia ở tái ngoại, không cướp của Đại Hán, cũng không có thực lực đối đầu với Đại Hán, chuyên tâm làm việc của mình, lễ nghi cũng không có gì thiếu chu đáo. Nhưng tướng lĩnh vì quân công mà giết người thân của họ, diệt quốc gia của họ, no dịch họ, đó là điều quốc gia lễ nghĩa làm sao?"
"Bệ hạ, cái gì không muốn thì đừng làm với người khác. Năm xưa Hung Nô cướp bóc, tàn hại bách tính, bệ hạ căm hận. Nhưng giờ bệ hạ như Mạo Đốn, đi cướp bóc của nước khác, giết hại bách tính của họ, đó là chuyện nên làm sao?"
Lưu Trường phản bác:" Chúng không uy hiếp tới Đại Hán là vì chưa có thực lực thôi, nay không, mai ắt sẽ làm thế."
Chu Xương lắc đầu:" Khi một người chưa phạm lỗi, chẳng lẽ có thể lấy lý do họ sẽ phạm lỗi để xử tử? Bệ hạ mà nghĩ thế thì đi tìm người biết xem tướng, xem hết người trong nước, thấy ai có mặt phạm tội thì xử tử trước, tránh cho hắn sau này phạm pháp."
Lưu Trường mím môi: "Giữa quốc gia với nhau, chỉ có đấu tranh mà thôi."
"Thế nên phải diệt họ sao? Thần không khuyên bệ hạ đối xử với họ như người mình, chỉ khuyên bệ hạ, đừng tùy ý phái binh đánh người ta mà thôi."
Lưu Trường ra hiệu Lữ Lộc tới gần, thì thầm vài câu, hắn tức tốc rời đi.
"Chu tướng, khanh mệt rồi, chúng ta ăn no uống say rồi hẵng bàn việc này."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com