Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 709 - Chương 709: Cha Hổ Con Chó.

Chương 709: Cha hổ con chó.

Cùng lúc đó Chu Xương ở trong phủ xem công báo mà hoang mang.

Ông ta không ngờ một phen khuyên can của mình khiến Bách gia bùng lên sức sống thế này, cuộc Bách gia đại biện luận như vậy, tựa hồ chưa từng có, học giả các phái đều tham dự, không biết quy mô rồi tới mức nào.

Nhưng tranh đấu này không liên quan tới ông ta, trì đạo đã tu sửa nhiều năm, đã dần nối liền với nhau, nhưng còn xa mới đủ, vì cương vực Đại Hán bây giờ lớn hơn Tần rất nhiều.

Vì thế Đại Hán phải tự làm thêm, phàm là lao dịch, Chu Xương không buông lỏng.

Rồi giữa Yên và Triệu cũng đang xây dựng trì đạo, nhưng vì chiến sự, e phải kéo dài vài năm.

Chu Xương đang bận rộn thì hạ nhân vào báo, Bình Dương hầu bái phỏng, lòng thoáng không vui, vẫn nói:" Để ta ra đón."

Bình Dương hầu Tào Quật, vạn hộ hầu, nhi tử Tào Tham.

Chu Xương chẳng qua lại gì với hắn, cũng không thích người này, có điều dù sao cũng là huynh trưởng của hai vị hoàng hậu, không thể quá vô lễ.

Hai người bái kiến nhau, Chu Xương mời hắn vào phòng.

Tào Quật thong thả hàn huyên, hỏi thăm nọ kia. Chu Xương vốn bận, cắt lời luôn:" Tào hầu tìm ta rốt cuộc có việc gì?"

Tào Quật cười gượng:" Là thế này, a phụ ta có một hào hảo, vì phạm lỗi nhỏ bị giam ở đình úy rất lâu rồi, trong nhà sốt ruột, tới tìm ta, mong ta giúp. Ta đi tìm Trương Thích Chi, song hắn lờ ta đi ..."

Sắc mặt Chu Xương càng khó coi:" Nếu thế, luận về công, đình úy xử lý không sai, luận tư, hoàng hậu càng thân cận hơn. Tào hầu sao không tìm hoàng hậu? Ta có việc gấp, mời ngài về."

"Hoàng hậu hiền huệ, ta không dám nói, tránh làm hỏng tình cảm với bệ hạ."

"Tào hầu hiểu đạo lý đó không dễ, ngài ở nước Tề phạm lỗi, làm vấy bẩn thanh danh a phụ, làm hai vị hoàng hậu hổ thẹn. Nay ở Trường An, không lo cơm áo, vậy mà còn tham dự vào loại chuyện này, tương lai mặt mũi nào đi gặp Tào công."

Tào Quật xấu hổ che mặt, không dám nhìn Chu Xương.

Thấy nhi tử của lão hữu hèn nhát như thế, Chu Xương mềm lòng:" Vị hảo hữu kia của a phụ ngài tên là gì, phạm tội gì?"

"Ông ấy là Tư Mã Quý Chủ, phạm tội bói toán."

"Nói dối, Trương Thích Chi tuy nghiêm khắc, nhưng là quân tử, nếu chỉ là bói toán, sao lại giam giữ lâu thế?"

"Cái này, cái này ta không biết."

"Được rồi, ta biết rồi, Tào hầu về đi..."

Nhìn Tào Quật cúi đầu rời đi, Chu Xương lắc đầu, hổ phụ sinh khuyển tử.

Khi chúc lại quốc tướng tới đình úy, nhân vật số hai của đình úy là Tuyên Mạc Như đích thân ra đón.

Chúc lại không dám vô lễ với vị này, khiêm tốn nói mục đích: "Quốc tướng nghe nói trong lao ngục giam giữ một người Sở, tên Tư Mã Quý Chủ, học vấn không tệ, không rõ vì sao bị giam ở đình úy?"

Tuyên Mạc Như cười khổ:" Không ngờ chuyện kinh động tới quốc tướng."

"Ông ta vốn không có tội gì, chỉ bị liên lụy bởi chuyện Vũ Tối, thẩm vấn ra kết quả không liên quan tới Vũ Tối, nên được thả."

"Song ông ta lại đi xem bói cho phạm nhân khác trong lao, bị giáp sĩ báo lên. Đình úy phạt ông ta một thuẫn tiền, ông ta không chịu trả, thế là giam tiếp."

"Người này không biết hối cải, liên tục xem bói cho tù phạm khác, nhiều lần khiêu chiến đình úy, bị phạt tù một năm."

Chúc lại há hốc mồm:" Thiên hạ còn có người như thế à?"

Tuyên Mạc Như thở dài:" Đó là Trương đình úy chấp pháp công chính, không vì mạo phạm mà phạt nặng, nếu a phụ ta thì đã lôi đi chém đầu rồi. Ông ta tuổi cao, đình úy không dùng hình phạt, phái người đi thuyết giáo, để ông ta thay đổi, kết quả quan lại phái đi bị ông ta thuyết phục thành đệ tử ..."

Chúc lại tròn mắt:" Xem ra Chu tướng không cứu nổi người này rồi."

"Nay bọn ta không dám giam ông ta với người khác nữ, giam riêng một phòng." Tuyên Mạc Như nắm tay hắn:" Hay ta dẫn ngài đi gặp ông ấy?"

Chúc lại hoảng sợ:" Thôi, thôi, ta đem chuyện này báo Chu tướng là đủ."

Chu Xương nghe báo cáo cũng tròn mắt.

Ông ta từng nghe nói tới người này nhưng không quen biết, thành hảo hữu của Tào Tham thì ắt không phải người tầm thường.

"Chu tướng, có cần cứu người này nữa không?" Chúc lại hỏi:

Chu Xương cười khẽ:" Như thế này muốn cứu ông ta lại thành dễ rồi, ngươi đi gặp Lữ Lộc, cho hắn biết là được. Bệ hạ là người sợ phiền toái, nếu đi cầu xin, bệ hạ sẽ lờ đi. Nhưng biết chuyện thú vị này, bệ hạ sẽ tò mò ... Nếu ông ta có chân tài thực học, bệ hạ sẽ không để ông ta ngồi trong nhà lao, nếu không thì chẳng cần quan tâm."

"Trọng phụ."

Lưu Trường cười rất tươi, sai người mang thịt dê tới đặt trước mặt Trần Bình.

Trần Bình mặt lanh tanh nhìn thiên tử tỏ ra ân cần:" Bệ hạ có gì sai bảo cứ nói."

Lưu Trường bị vạch trần tâm tư không xấu hổ:" Không thẹn là trọng phụ, nhìn một cái ra ngay trẫm có tâm sự."

Mặt Trần Bình càng đen, bao nhiêu năm qua ngươi không thèm đổi thủ đoạn, mỗi một trò dùng đi dùng lại, sỉ nhục trí tuệ của của lão phu sao?

"Trọng phụ hẳn là biết quận thủ Sóc Phương Ngụy Thượng, người này trị quân nghiêm minh, quan tâm bộ hạ, trong biên quân, trừ Chu Bột thì quân đội của ông ta có sức chiến đấu cao nhất, thường ra ngoài diệt tặc khấu, tuổi cũng không cao, có thể tiếp tục vì Đại Hán trấn thủ biên cương."

Trần Bình gật đầu.

"Nhưng người này trước đó báo chiến công lên, phát hiện chênh lệch sáu thủ cấp, đó là hoang báo quân công. Đại thần trong triều trước đó bất mãn với hành vi tự ý ra ngoài của ông ta, muốn trẫm bãi miễn quan chức, nhốt vào xe tù mang về Trường An xử trí." Lưu Trường thở dài:

"Nhưng trẫm nói thật, giờ trấn thủ biên cương, thao luyện quân đội, không ai thay được ông ấy. Trẫm không muốn xử trí, lại sợ không xử trí thì kẻ khác học theo, lòng phiền muộn, nên tới hỏi ý trọng phụ."

Trần Bình hiểu ra:" Bệ hạ muốn phạt nặng, lại muốn ông ta tiếp tục trấn thủ biên ải?"

Lưu Trường gật đầu:" Đúng thế, nếu lỗ mang xử trí, e làm biên quân nguội lạnh, mà chuyện này nếu muốn nói nhỏ cũng là chuyện nhỏ ..."

Trần Bình lắc đầu:" Bệ hạ, chuyện này không nhỏ, chủ yếu không phải vì ông ta báo sai mấy cái thủ cấp, mà là ý nghĩa của sự kiện này. Tướng sĩ lấy quân công làm đầu, bất kể thế nào cũng không bỏ qua, dù chỉ là sai một cái thủ cấp cũng phải bị trừng phạt, đó là đạo trị quốc."

Lưu Trường do dự.

Trần Bình cười:" Không phải bệ hạ muốn lập hành nhân quân sao, Ngụy Thượng là nhân tuyển thích hợp nhất."

"Hành nhân quân phải tới các nơi thao luyện, bệ hạ miễn chức vụ của ông ta, đưa hành nhân quân tới Sóc phương, để Ngụy Thượng thao luyện. Đợi thao luyện hoàn thành, bệ hạ lại thưởng cho ông ta làm quận thủ, thế là thưởng phạt phân minh."

"Ngụy Thượng từ tướng quân biến thành giáo úy, mất tước vị, vậy là phạt nặng rồi, mà ông ta vẫn ở lại Sóc phương luyện quân, có chuyện dùng thì ông ta cũng tiện tiếp nhiệm."

"Ha ha ha !" Lưu Trường cười to, rồi lại cảm khái: "Hiền tài thiên hạ, sao đều thuộc về a phụ trẫm chứ?"

"Bệ hạ, cây buộc ắt thẳng, sắt mài ắt bén ... Tuấn tài thiên hạ nhiều lắm, quan trọng là ở quân vương. Là quân vương phải biết đặt ai vào vị trí nào, có như thế bên cạnh quân vương sẽ không thiếu đại thần hiền minh."

"Nói rất hay! Nào, nào, trọng phụ, ăn thêm thịt ..."

Lữ Lộc ở bên hầu hạ, nghe Trần Bình nói vậy chợt nhớ ra chuyện nghe được hôm nay, coi như chuyện vui kể ra.

Lưu Trường tò mò lắm, Trần Bình lại không có phản ứng gì.

"Ha ha ha, người này thú vị đấy, Lộc, ngươi tới đình úy, đưa người này tới đây, để trẫm xem khẩu tài người này thế nào."

Lữ Lộc vội vàng đi ngay.

Trần Bình đứng dậy muốn từ biệt, Lưu Trường giữ lại:" Trọng phụ, tiệc chưa kết thúc sao vội đi? Chúng ta lâu rồi không gặp, nên ngồi thêm chốc lát."

"Thần không thích phương sĩ."

"Ha ha ha, trẫm cũng không thích, lát nữa trẫm phải trị tên này một phen."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment