Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 710 - Chương 710: Đã Hiểu Chưa? (1)

Chương 710: Đã hiểu chưa? (1)

Không bao lâu sau Tư Mã Quý Chủ được đưa tới trước mặt Lưu Trường và Trần Bình.

Lưu Trường quan sát thật kỹ, người này tuổi không ít, trông rất có khí chất, bộ dạng đúng là dễ lừa người, dù bị giam bao lâu trông vẫn ung dung lắm. Lưu Trường khó chịu hỏi:" Ngươi là Tư Mã Quý Chủ?"

"Chính thần."

"Nghe nói ngươi giỏi bói toán, vậy người bên trẫm là ai, có tính ra không?"

Tư Mã Quý Chủ quay sang bên cạnh thi lễ: "Bái kiến Khúc Nghịch hầu!"

"Ngươi gặp ông ấy rồi sao?"

"Thần nghe nói Khúc Nghịch hầu người cao ráo, nghi biểu đường hoàng, ít nói cười, là bậc đại trượng phu. Hơn nữa lão thần ngồi bên cạnh bệ hạ, được bệ hạ khao thưởng riêng, còn có thể là ai được?"

Lưu Trường cười lớn:" Ngươi cũng thành thật đấy, có bản lĩnh như vậy sao lại đi làm cái việc hèn hạ chứ?"

"Bệ hạ vì sao lại gọi là việc hèn hạ?"

"Những người tính số các người, phần đông thích nói những lời phóng đại, đón tâm ý người ta, giả dối đề cao số mệnh, giỏi nói chuyện tai họa, khiến người ta buồn lo. Mượn quỷ thần để hút cạn tiền tài của họ, đó chẳng phải hèn hạ là gì?"

Tư Mã Quý Chủ lắc đầu:" Hèn hạ là con người, sao lại lấy việc ra phân chia."

"Người mà bệ hạ cho là hiền nhân phò tá bên cạnh, thần biết chuyện của họ, bọn họ tranh đoạt quyền thế, theo đuổi lợi ích, hưởng thụ bổng lộc quốc gia, làm lợi tư. Dùng quan chức làm uy thế, lấy pháp lệnh thành công cụ, ăn uống chơi bời, hư hao tài sản quốc gia."

"Hành vi của những hiền nhân đó chẳng hèn hạ hơn bói toán sao?"

"Thần tuy bói toán, nhưng không làm hại ai, không đòi thù lao cao, nhìn ra khốn cảnh của họ, chỉ cho họ đường sáng, chữa trị người mắc bệnh, vỗ về tinh thần, giúp họ cải thiện cuộc sống ... Hành vi ấy không phải hơn cả hiền nhân sao?"

Trần Bình lại lần nữa đứng dậy xin cáo từ.

Lưu Trường lần này không ngăn cản, khi ông ta sắp đi, Tư Mã Quý Chủ ngăn trước mặt, hỏi:" Chẳng lẽ Khúc Nghịch hầu không tán đồng lời lão phu sao?"

Trần Bình dừng bước:" Loại chuột nhắt chui rúc trong hang như ngươi, dù có ngửa mặt lên trời kêu vạn lần cũng chẳng so được với tiếng ngáy lơ đễnh của hổ lớn! Lui mau!"

Tư Mã Quý Chủ xấu hổ vội nhường đường. Trần Bình không thèm nhìn đi thẳng ra ngoài.

Lưu Trường ảo não vỗ đùi, càng ngày y càng thấy so với đám lão quái vật khai quốc, đám người trong tay mình chỉ là một đám Như Y mà thôi, chẳng là cái gì.

Lại nhìn sang Tư Mã Quý Chủ, tên này mồm miệng không tệ, nếu cho biện luận với Phù Khâu Bá sẽ thế nào?

Trần Bình rời cung vừa vặn thấy mấy đứa nhóc đang ồn ào, bọn chúng vừa thấy ông ta liền yên tĩnh ngay.

Lưu An vô cùng lễ phép thi lễ.

Trần Bình đáp lễ rời đi.

Ông ta đi rồi, Lưu Tường không nhịn được nói:" Ánh mắt của Khúc Nghịch hầu thật đáng sợ, hơn cả Chu Bột, làm người ta rợn sống lưng."

Lưu Khải cảm khái:" Đó mới là đại trượng phu thực sự."

Sau đó bọn chúng quay lại đề tài của mình.

Lưu Tường mắng:" Phù Khâu Bá không phải thứ tử tế, ông ta muốn đi cứu man di, đối đãi với man di cần gì như thế? Muốn giáp sĩ che chở chúng, ông ta đúng là điên."

Lưu Khải lắc đầu:" Như thế để giảm bớt lực cản, quân đội không giết tù binh, kẻ địch sẽ tranh nhau hàng. Nếu không tàn hại bách tính, bách tính địch sẽ ủng hộ chúng ta. Đây là chiến thuật, năm xưa đại phụ vào Quan Trung không tàn hại bách tính, được họ ủng hộ, còn Hạng Vũ tàn sát khắp nơi, cuối cùng bị đại phụ đánh bại."

"Nhưng đám đó là man di, nói gì tới giáo hóa!" Lưu Tường quay sang Lưu An:" An, đệ có học vấn nhất, sao không nói."

"Mọi người không biết thực ra ông ấy giống Hoàng Lão và Mặc gia đều là phe phản chiến đấy."

"Hả?" Mấy đứa nhóc kia kêu lên, ông già đó không phải phe chủ chiến à:

"Phù Khâu Bá nói nhân nghĩa, bảo vệ, yêu thương địch dựa trên cơ sở gì?"

"Cái này ..."

"Trên cơ sở chinh phạt, quân sĩ, dù nhân nghĩa đến mấy, ai muốn nói chuyện nhân nghĩa chứ? Các ngươi có muốn đi giáo hóa, đi che chở cho kẻ địch ở xa tít tắp không?" Lưu An hỏi:

Lưu Tường dứt khoát nói:" Tất nhiên là không rồi, tại sao ta phải làm thế?"

"Vậy nếu đi chiến đấu mà phải làm như ông ấy nói thì ngươi sẽ làm gì?"

"Ta thà ở nhà ... Ồ!" Lưu Tường nói tới đó há hốc mồm, như mơ hồ nắm bắt được cái gì:" Ngươi để ta bình tĩnh lại chút đã."

"Một người phản đối xuất binh yêu cầu chung sống hòa bình lại bị coi là phe chủ chiến. Phù Khâu Bá thật lợi hại, chỉ bằng lời nói mà dọa được bao người." Lưu An cảm thán:

Lưu Tường bấy giờ mới hiểu ra, mặt đầy chấn kinh:" Phù Khâu Bá đúng là thánh nhân."

………….. ………………

Dù bị Trần Bình mắng ngay trước mặt, Ta Mã Quý Chủ vẫn mặt không đổi sắc, vẻ kinh ngạc chỉ thoáng qua, mặt lại mang nụ cười.

Lưu Trường chỉ mặt ông ta, cười nói:" Trước khi ngươi ngăn ông ấy, sao không tính ra kết cục này?"

Tư Mã Quý Chủ trả lời:" Thần học đều là tri thức tu tập đạo đức, tu tâm dưỡng tính, vốn không bằng học vấn có thể bình thiên hạ như Khúc Nghịch hầu, bị coi thường là đáng."

"Đừng nói mắng mỏ, dù bị ông ấy nhổ vào mặt, thần cũng không hề tức giận."

Nghe được câu này, Lữ Lộc khinh bỉ:" Nói thì hay lắm, ngươi chắc qua không dám giận, con chó già ..."

Nói xong hắn giật mình, sao mình nói lời vô lễ như vậy, vị này dù sao cũng là bậc đại gia nghiên cứu học vấn mà, thôi chết, mình theo bệ hạ quá lâu bị bệ hạ làm hư rồi. Mình tuyệt đối không được giống bệ hạ.

Lữ Lộc nghĩ vậy nhìn Lưu Trường, nhìn một cái lòng bình ổn lại, vì thiên tử đang định nhổ nước bọt vào mặt Tư Mã Quý Chủ.

Không có ý gì khác, hắn biết thiên tử chỉ muốn xem ông ta có giận không?

Hắn hiểu ra, mình còn kém bệ hạ lắm, cấp bậc khác nhau mà.

"Trường!" Đúng lúc này có tiếng quát:

Lưu Trường vội quay người, không biết a mẫu từ lúc nào đã đứng đó lạnh lùng nhìn mình, mà ở bên cạnh a mẫu có mấy thằng nhãi.

"A mẫu, sao lại tới đây?" Lưu Trường vội tươi cười ra đón, mắt như vô ý quét qua Lưu An:

Lưu An lập tức hiểu a phụ nói, chính thằng nhãi ngươi dẫn a mẫu tới đây, nó vội lắc đầu.

Không phải con.

Lữ hậu chống quải trượng tới trước mặt Tư Mã Quý Chủ, cười nói:" Có phải tư mã công?"

Tư Mã Quý Chủ vội hành lễ bái kiến.

"Từ lâu đã nghe hiền danh của ngài, năm xưa từng vời ngài tới phò tá thái tử, ngài không tới, sao giờ lại ở đây."

Lưu Trường không ngờ là người quen của a mẫu, nhìn hai người họ trò chuyện, kéo ống tay áo a mẫu:" Chỉ là thứ chuột bọ, a mẫu cần gì như thế."

Lữ hậu mắng:" Không được vô lễ, Tư Mã công có đại tài, tinh thông Nho, Hoàng Lão, tới như Phù Khâu Bá còn khen học vấn của ông ấy, Vương sinh thỉnh giáo Hoàng Đế Thư, là đại hiền giấu mình ở phố chợ, sao con có thể sỉ nhục."

"Không giấu mình trẫm cũng chửi."

Lữ hậu không thèm để ý thằng nhãi này nữa, chỉ mời Tư Mã Quý Chủ ngồi xuống.

Lưu Trường hoàn toàn không biết vì sao a mẫu lại khách khí với lão già này như thế.

Đám nhãi con trừ Lưu An ra thì số còn lại cũng nhìn ông ta khinh bỉ.

Bọn họ đàm thoại với Lưu Trường mà nói là hết sức vô vị, đừng đó bất giác ngủ gật.

Chợt nghe thái hậu hỏi:" Trước kia nước Triệu có vị Mao Hấp công, cả Nhạc Nghị đều từng tới bái phỏng, tộc nhân như Nhạc Hà công, Nhạc Thần công đều phụng làm thầy ... Ngài học học phái Nhạc Hà công, biết nhiều học vấn của Mao Hấp công mà người ngoài không biết, sao không đi dạy đệ tử mà ở phố chợ bói toán."

Tư Mã Quý Chủ cười khổ:" Thần cũng nhận rất nhiều đệ tử, chỉ là học vấn của Mao Hấp công là để thăm dò thế giới, liên quan rất nhiều, muốn học chẳng những phải biết Hoàng Lão, còn phải tinh thông nhiều phái. Thần tuy nhiều đệ tử, lại không truyền thụ được."

Bình Luận (0)
Comment