Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 711 - Chương 711: Đã Hiểu Chưa? (2)

Chương 711: Đã hiểu chưa? (2)

Lữ hậu gọi Lưu An tới bên cạnh.

"Đây là đương kim thái tử, từ nhỏ tới học, sách trong Thiên Lộc Các bị nó đọc hết rồi, nay đang đi khắp nơi sưu tầm thư tịch thất truyền, rất nhiều tri thức các học phái, nó đều biết qua, Vương công nói, đây là tân thánh của Hoàng Lão."

"Nếu theo ngài học, ngài thấy sao?

Tư Mã Quý Chủ ngạc nhiên nhìn vị thái tử này, học vấn của ông ta toàn thứ khó nắm bắt, thuộc loại trúc trắc khó hiểu nhất, dù học giả trưởng thành đọc sách nhiều năm chẳng hiểu nổi, thằng nhóc này học được sao?

Còn đánh giá của Vương sinh thì ông ta không tin, làm quan thì không thể nói lời thật lòng.

Ông ta không đáp, nụ cười Lữ hậu biến mất thay vào đó là sát khí ngùn ngụt, đôi mắt lạnh run người:" Ngươi không muốn à?"

"Thái hậu, không phải vậy, thần sợ không dạy được."

"Ngươi chỉ cần dạy, nếu học không được cũng không sao."

Nhưng nhìn mặt thái hậu là biết, dứt khoát có sao, ông ta đành đứng dậy nhận lệnh.

Lưu Trường đứng bên nhìn, vô cùng đau lòng, nhi tử của trẫm sao thành thế này?

Không rượu, không ẩu đả, không săn thú, không ức hiếp người khác, suốt ngày đọc sách, cầu học, tự chơi đàn cho bản thân nghe, luyện bút pháp.

Ngoài kia nói nó có phong thái thánh nhân.

Trẫm không biết dạy con, có lỗi với a phụ rồi.

Tư Mã Quý Chủ theo Lưu An tới Trữ Quân Điện, mặt đầy cay đắng, chẳng thà cứ ở đại lao, giờ hay rồi, phải dạy thằng nhãi sách cổ.

Dạy không được, học phái của mình cũng xong.

Ông ta gặp Lưu Trường nên cũng tuyệt vọng về vị thái tử này.

Lưu An thì tò mò quan sát ông gia này, nhãn quang của đại mẫu rất cao, nếu đích thân an bài lão sư cho mình thì thế nào cũng có chân tài thực học.

"Lão sư cớ sao không vui?"

"Ài, có họa chết người, sao mà vui được?"

"Nghe nói lão sư là quân tử hiền minh, chẳng lẽ quân tử cũng sợ chết."

"Quân tử có thể chết, nhưng phải chết có giá trị, chết vô nghĩa, ai mà không sợ chứ?"

"Không tệ, có tư cách dạy ta rồi." Lưu An gật đầu tán thưởng, phản khách vi chủ:

Tư Mã Quý Chủ ngạc nhiên, chợt nói:" Tài biện có thể mê hoặc quỷ thần, vì sao?"

Lưu An đáp không cần nghĩ:" Thăm dò lòng người, đo lường dục vọng, thuận theo ý họ khiến họ không dám trái, nạp họ vào tà ác mà cầu lấy lợi ... Lão sư, nếu chỉ yêu cầu ta giảng nguyên văn thì tới muộn vài năm rồi đó."

Tư Mã Quý Chủ kinh ngạc, đáp nguyên văn không bất ngờ, nhưng mà nghe được câu đó từ đâu ra, chọn đúng đoạn để trả lời, cái đó cần năng lực.

"Hư vô hình, kỳ minh minh, vạn vật sở dĩ sinh ra ..." Ư Mã Quý Chủ tăng độ khó:

Sau bốn lần liên tục tăng độ khó, ông ta kinh ngạc phát hiện, thằng nhãi trước mặt đã xuất hiện vẻ bực mình, vì dù ông ta nói khó hiểu tới đâu thì Lưu An cũng biết, còn biểu thị, nó muốn thứ mới mẻ, giọng điệu đầy thất vọng về lão sư.

Tư Mã Quý Chủ đổi vẻ mặt nghiêm túc:" Nếu đã muốn học, ta sẽ dạy ngươi mở đầu của trời, quy luật của trăng sao, ranh giới nhân nghĩa ..."

Tư tưởng này nói đơn giản là sự thăm dò về vũ trụ, từ nhân loại, thời gian, không gian, không phải cần hiểu Đạo, Nho, Hoàng mà còn phải tinh thông Ngũ Hành gia, Lịch gia, Thiên Nhân gia, Thái Nhất gia, để biết quy luật vận hành và bản chất thế giới.

Tư Mã Quý Chủ nói những nội dung này giọng vang vọng, tự tin, lưu loát, giải thích đạo vũ trụ, không phải vũ trụ của Hoàng Lão, là vũ trụ coi trọng tính thực dụng.

Lưu An nghe rất chăm chú.

Dã tâm của nó rất lớn, nó muốn chỉnh hợp tất cả phái hệ trong Hoàng Lão thành học phái thống nhất, giống Hàn Phi Tử đã gộp lý luận ba nhà Pháp gia làm một vậy.

Tư Mã Quý Chủ nói mệt rồi dừng lại:" Hiểu được bao nhiêu?"

Lưu An do dự:" Ta có thể nói chứ?"

"Đương nhiên."

"Vũ trụ khi có một bắt đầu thì đã có cái chưa từng bắt đầu, vũ trụ có hữu cũng có vô, còn từng có thứ chưa từng sản sinh ra hữu, vô. Càng có thứ khiến nó chưa từng sản sinh hữu vô. Tạo hóa chỉ ngẫu nhiên sinh thành nhân loại, giống như vạn vật vậy, con người đừng nên đắc ý, thiên địa vạn vật tạo hòa thiên biến vạn hóa không ngừng ..."

Khi Lưu An bắt đầu nói thứ nó lý giải, Tư Mã Quý Chủ há hốc mồm mà nghe.

Lưu An nói mệt rồi dừng lại hỏi:" Hiểu được bao nhiêu?"

Tư Mã Quý Chủ ngửa đầu cười vang, nắm chạy tay Lưu An, mắt cuồng nhiệt, chừng này tuổi có học vấn như thế, tương lai sẽ không kém Trang Tử Mạnh Tử:" Ha ha ha ha, Hoàng Lão ta sắp có tân thánh rồi, sắp có tân thánh rồi.”

Ông ta vô cùng kích động, nói không ra lời, trời phù hộ, học phái của ta không lo không truyền thừa được nữa.

"Ha ha ha, ta về đây, mai lại tới, chỗ ta có vài bộ sách, còn có mấy bằng hữu, bọn họ cũng có sách, thái tử muốn xem bao nhiêu, ta đưa tới bấy nhiêu."

Tư Mã Quý Chủ vui vẻ rời hoàng cung.

Lưu An bị Tào Xu gọi tới cùng ăn cơm.

Tào Xu rất chú ý tới chuyện của Lưu An, nàng biết nó lại có lão sư mới, không ngừng hỏi tình hình, lo vị lão sư ấy có nguy cơ làm hư học sinh như Trương Thương. Sau khi biết ông ta là cao nhân thực sự, không có thiếu sót đạo đức, nàng thở phào.

"Con có hòa hợp với lão sư không?"

"Được ạ, hôm nay ông ấy học được không ít tri thức."

"Hả? Ông ấy học cái gì?"

"Một vài suy nghĩ chưa thấu đáo của con." Lưu An đắc ý nói, không biết nghĩ tới cái gì, nó nhìn Lưu Trường rồi cười trộm:

Lưu Trường đang ăn thịt rất nhạy bén phát hiện ra:" Thằng nhãi kia, cứ nhìn ta cười trộm ý gì?"

Lưu An lắc đầu, lén lút nói với Tào xu vài câu, Tào Xu ngớ người, vỗ trán Lưu An:" Đừng nói linh tinh."

Lưu Trường càng tò mò:" Hai mẹ con nói gì, sao không cho ta biết?"

Lưu An đưa điều kiện:" A phụ phải hứa xá tội cho con, không được đánh con."

Lưu Trường vỗ ngực:" Trẫm là quân vương, một lời hứa của trẫm như được trăm vạn lượng vàng, nói đi, trẫm xá miễn."

Lưu An ngoạc miệng cười:" Sư phụ của a phụ là Cái công phải không?"

"Đúng."

"Lão sư của Cái Công là Nhạc Thần Công, lão sư của Nhạc Thần Công là Nhạc Hà Công, mà Tư Mã Quý Chủ là đệ tử của Nhạc Hà Công, con là đệ tử của Nhạc Hà Công, nói cách khác con và Cái Công cùng bối phận. A Phụ phải gọi con là ..."

"Phun rắm! Mới học nửa ngày mà đòi làm trưởng bối của ta à?" Lưu Trường nổi giận cởi giày:

Lưu An hét to:" A phụ nói mình là quân vương không nuốt lời mà."

"Ta cũng là man di!"

Cùng lúc đó lương gia tử tới từ các nơi đang tập trung ở Trường An.

Ngoài Trung úy phủ có một giáo trường, các lương gia tử tụ tập ở đây, hành quân nhân không phải bộ đội tác chiến bình thường, là quan lại cơ sở, đãi ngộ cao hơn, thăng tiến nhanh hơn. Tất nhiên vì tính chất đặc thù nên chiêu mộ cũng khó hơn.

Chuyện này chủ yếu rơi vào tay Vương Điềm Khải, ông ta làm việc này sẽ không khiến bất kỳ một phe nào bất mãn, trong số người ông ta tuyển có thành viên các phái hệ. Bất kể huân quý, hoàng thân, ngoại thích, ông ta đều đạt được một loại cân bằng, khiến Chu Xương phải cảm khái, đây mới là tài quốc tướng.

Hành quân nhân nói là quân đội, thực ra là sứ tiết, còn mang tính chất gian tế. Bọn họ không cần ra trận đối phó địch, nhưng lại cần võ nghệ cá nhân, có năng lực quan sát, giỏi giao tiếp, phải hiểu biết nhiều phương diện.

Thậm chí Phùng Kính còn mời mấy quan lại Tú Y tới dạy bọn họ làm giáo quan.

Sau khi lựa chọn xong bọn họ ngựa không ngừng vó chạy tới quận Sóc Phương, tại đó, bọn họ tiếp nhận thao luyện của Ngụy Thượng.

Trong mắt người ngoài, đây là đội quân thảo phạt, không khác gì đội quân bình thường.

Chỉ có Vương Điềm Khải, Phùng Kính phụ trách mới biết những người này sẽ phát huy tác dụng không gì thay thế được.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment