"Vương công, những người khanh lựa chọn ra nếu có sai lầm gì, khanh phải chịu trách nhiệm đấy nhé." Lưu Trường nở nụ cười rất hiền hòa:
Vương Điềm Khải thì không cười nổi:" Bệ hạ ... Lần này chiêu mộ những một vạn ba nghìn người ... Thần làm sao có thể ..."
"Trẫm sớm nói với khanh rồi, những người đó sẽ được ủy thác trọng trách, cần phải là lương gia tử, phải tra rõ thân phận, không được có quá nhiều quan hệ. Khanh khá lắm, ai tới cũng nhận, nhét đủ loại người vào, sợ đắc tội với người khác chứ không sợ đắc tội với trẫm hả?"
"Bệ hạ, người thần chọn là lương gia tử, tuyệt đối trung thành với bệ hạ ... Nếu có vấn đề gì, thần nguyện gánh trách nhiệm."
Lưu Trường kinh ngạc, tên này sao bỗng nhiên có dũng khí, tự tin vào bản thân thế.
Nếu Vương Điềm Khải đã nói thế, Lưu Trường không làm khó nữa: "Chuẩn!"
Phùng Kính lên tiếng:" Bệ hạ, những người này đáng lẽ phải để thần dạy bảo, sao lại để Ngụy giáo úy thao luyện, ông ấy tuy thiện chiến, nhưng làm sao hiểu ..."
Lưu Trường không vui:" Ngươi có thể dạy họ nhiều tri thức, nhưng Ngụy Thượng có thể dạy họ thứ quan trọng nhất, đó là làm sao giữ mạng, sống sót."
"Dù là như thế cũng nên học ở Trường An nửa năm rồi ..."
Vương Điềm Khải hắng giọng.
Phùng Kính chẳng nể nang gì hỏi:" Vương công muốn nói gì cứ nói."
Vương Điềm Khải đành nói:" Thực ra Phùng công không cần lo, Ngụy Thượng mới đầu là võ sĩ phụ trách liên lạc với Hung Nô, nếu không bệ hạ sao có thể để ông ấy phụ trách chuyện này?"
Phùng Kính kinh ngạc: "Sao ta không ..."
Lập tức hắn hiểu ra, loại chuyện này không thể để quá nhiều người biết, hắn chỉ vừa mới bước vào vòng hạch tâm của triều đình.
Lưu Trường cười khẩy:" Suốt ngày ba hoa bốc phét, chuyện mình không biết cũng tùy tiện đánh giá, tự cho mình là giỏi, loại người đó nên xử trí thế nào?"
Phùng Kính hổ thẹn không nói ra lời, cùng Vương Điềm Khải cáo tử lui ra.
Lưu Trường vội kéo Lữ Lộc tới:" Ngụy Thượng là võ sĩ phụ trách liên lạc với Hung Nô à?"
Lữ Lộc mắt tròn xoe:" Bệ hạ còn không biết thì làm sao thần biết ... Có điều Vương công là người cẩn thận, từng thảo phạt Hung Nô, chắc là nói không sai đâu."
Lưu Trường gật gù, chắc là thế.
Chưa kịp nghĩ nhiều hơn, Thành Dương Vương tới mang theo tình báo mới nhất, Lưu Trường mặt mày nhăn nhó ngồi xuống đọc. Lưu Trường một tay chống má, tay kia hời hợt lật tấu biểu, mắt trống rỗng, có thể nhìn ra y chẳng hề để ý vào đó.
May Lưu Chương đáng tin thi thoảng nhắc nhở vài điều cần chú ý.
"Ha ha ha !"
Lưu Trường đột nhiên cười phá lên, Lưu Chương giật nảy mình.
Lưu Trường chỉ nội dung ghi chép, ôm bụng cười: "Ngươi xem tên này, ha ha ha, hắn luôn chửi trẫm trước mặt thứ sử, trẫm còn tưởng lá gan hắn không tệ, không ngờ hắn không biết thứ sử sẽ ghi lại hành vi của hắn."
"Nói ra tổn hại thể diện hoàng thất."
Lưu Chương môi vừa nhếch lên, nhanh chóng nhịn xuống, là tam trọng phụ, hắn là vãn bối, dù buồn cười tới mấy cũng không được cười."
"Đây chính là tầm quan trọng của a mẫu, ngươi xem, a phụ cho hắn khuôn mặt, a mẫu hắn cho hắn trí tuệ. Bình thường thấy còn tạm, nhưng thi thoảng lại lộ ra vài chuyện ngu ngốc. Không được, trẫm phải khiến hắn nhớ ... Lấy bút mực lại đây."
Khi Lưu Trường cầm bút định viết thì bên ngoài có tiếng khóc truyền vào.
"Bệ hạ !"
Khi Lưu Dĩnh Khách chạy vào quỳ xuống thì Lưu Trường hiểu rồi, Lưu Chương cũng khóc.
Tiếp đó Lữ Lộc cùng đám cận thị quỳ xuống khóc to, tiếng khóc bao chùm cả Điện Hậu Đức khiến người xung quanh kinh hãi.
Không biết vì sao Lưu Trường ghét tiếng khóc, quát lớn:" Khóc, khóc cái gì."
Tiếng quát này làm tất cả nín khóc.
Lưu Trường kéo Lưu Dĩnh Khách lên:" Trọng phụ đi rồi sao?"
Lưu Dĩnh Khách lặng lẽ rơi nước mắt gật đầu.
Lưu Trường thở dài ôm chặt huynh đệ: "Đừng khóc nữa, lau khô nước mắt, về nước Sở đi, a mẫu của huynh, đệ muội nhỏ tuổi cần vỗ về ... Trọng phụ sớm nhìn thấu sinh tử rồi, căn bản không để ý chuyện này. Nếu huynh có thể quản lý tốt nước Sở, trọng phụ sẽ vì huynh mà kiêu ngạo."
"Trẫm sẽ an bài xa giá ... Lộc! Nhanh lên!"
"Vâng!" Lữ Lộc chạy ngay:
Hai người rời khỏi đại điện, Lưu Trường vẫn không ngừng an ủi Lưu Dĩnh Khách.
"Đừng quá bi thương sớm muộn cũng gặp lại!"
"Nhất định phải làm ra thành tựu, sau này mới có mặt mũi gặp lại trọng phụ."
"Đi đi! Đại trượng phu, đừng làm như phụ nhân!"
Mấy ngày nay Tư Mã Quý Chủ vô cùng vui vẻ, tin tức ông ta rời ngục truyền đi, tức thì có rất nhiều bằng hữu tới bái phỏng.
"Rời khỏi đình úy, ngài có khỏe không?"
"Ông biết ta có đồ đệ giỏi à?"
Bằng hữu tới bái phỏng đều hoài nghi, có phải là bị nhốt lâu quá, đầu óc có vấn đề rồi không, ai hỏi đồ đệ của ông.
Có điều bọn họ đúng là lâu lắm rồi không nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của ông già, ông ta lấy lời đệ tử ra, đắc ý khoe với đám lão hữu.
Lão hữu của ông ta đa phần là không muốn xuất sĩ, theo đủ các loại nghề nghiệp, là hiền nhân ẩn cư. Bọn họ bán tín bán nghi lấy lời Tư Mã Quý Chủ ghi chép lại xem, tức thì ngay ra như gà gỗ. Đây là những lời nói thẳng vào đại đạo, chĩa thẳng vào lòng người, không phải là ông già này bịa ra lừa mình chứ? Nhưng tiếp tục xem phía dưới, có rất nhiều bộ phận liên quan tới ứng dụng thực tế, xem ra không phải ông ta viết.
Bọn họ tranh nhau xem tấm tắc khen mãi.
"Cao đồ của ông ở đâu, sao không dẫn ra bái kiến?"
Tư Mã Quý Chủ lắc đầu:" Thời gian này không tiện, trong nhà nó có tang, không thể ra ngoài."
Đám lão hữu tỏ ra thông cảm:" Là con nhà ai?"
Tư Mã Quý Chủ chỉ lên trời:" Tuổi mười hai, học vấn rất cao."
Đám lão hữu nhìn lên trời, tiếp đó ý thức được cái gì, tất cả thất kinh.
"Chẳng lẽ là thái tử An?"
"Chính thế."
Mấy người lắc đầu thở dài, ông già này thật may mắn.
Nhìn họ như thế, Tư Mã Quý Chủ càng thêm đắc ý, ông nói:" Các vị đừng vội, hôm khác dẫn nó tới bái kiến, để nó thỉnh giáo học vấn. Các vị đều là hiền nhân, gặp được đệ tử ưu tú như thế, sao ta có thể dùng lời một nhà dạy nó?"
Đám lão hữu hồ nghi nhìn Tư Mã Quý Chủ, không hiểu ông ta định làm gì.
"Ta biết trong nhà các vị có cất giấu sách ..."
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Chẳng lẽ là ái đồ của ta tới rồi."
Tư Mã Quý Chủ vội vội vàng vàng chạy đi, những người khác không dám ngồi, vội đứng lên chỉnh trang y phục, dù sao đối phương là thái tử.
Vui vẻ mở cửa ra, ai dè nhìn thấy người bên ngoài Tư Mã Quý Chủ đóng sầm cửa lại.
"Tư Mã ..."
Rầm! Người kia chưa nói hết, Tư Mã Quý Chủ đã đóng cửa thất vọng quay về.
"Ngoài cửa là ai thế?"
"Chắc là chó mèo đi lạc đường."
Nhưng tiếng gõ cửa tiếp đó trở nên dồn dập, Tư Mã Quý Chủ đành bảo đệ tử ra mở cửa, Vương Cao đẩy tên đệ tử ra đi vào. Đám lão hữu nhận ra ông ta, đứng lên thi lễ, chỉ Tư Mã Quý Chủ coi như không thấy.
Vương Cao lên tiếng: "Nghe nói gần đây ngài bắc nồi trong nhà, động vật không nhà để về tới ở, ngài ở với động vật lâu rồi, không phân rõ người với động vật nữa à?"
Người ngồi đó tức thì sắc mặt khó coi, có điều họ không thích tranh luận, bởi thế lựa chọn ẩn cư, bị Vương Cao tấn công, không tranh cãi mà cáo từ rời đi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com