Tư Mã Quý Chủ biết không giữ được đám lão hữu, tiễn chân ra tận cửa rồi mới về đáp lời:" Đúng, nghe nói ngài tới, ta bắc nồi trước. Ta nghe người nuôi gia súc nói, muốn phân biệt gia súc với người rất đơn giản, người thì được mời mới vào, gia súc không biết lễ pháp, tự tiện xông vào. Đó là khác biệt."
"Ông!!" Vương Cao nghiến răng, song nhịn được:" Hôm nay ta tới đây tìm ông có việc."
"Chắc là vì chuyện của thái tử."
"Cũng chỉ có ông mới chơi cùng đám bại hoại của Ngũ Hành gia, Kham Dư gia này, đám người đó có tài gì mà ở chung phòng với ta chứ?"
Tư Mã Quý Chủ rất thẳng thắn:" Nói đi, có chuyện gì?"
"Ta biết ông không thích ta, ta cũng không thích ông, suốt ngày nghiên cứu thứ hư vô, nói lời rỗng tuếch, vô nghĩa với quốc gia, phải đi lừa người kiếm tiền nuôi thân ... Nhưng học vấn của ông đã được thái tử thừa nhận, muốn theo ông học, vậy ta phải tìm ông."
"Thái tử là môn đồ của Hoàng Lão, ông phải đệ tử một mình ông!" Nay các học phái nổi lên, Hoàng Lão ta dần đi xuống, nếu không biết cải biến, sẽ giống đám người vừa rồi, hoàn toàn xuống dốc."
"Thái tử là hi vọng của Hoàng Lão, cần chúng ta tạm bỏ thành kiến, cùng nhau phò tá." Vương Cao nói ra mục đích:
Tư Mã Quý Chủ không phản bác, chỉ bình tĩnh nói:" Chỉ cần ông không sỉ nhục bằng hữu của ta, ta sẽ không có thành kiến với ông."
"Được, còn chuyện nữa, không biết ông biết không, tên Phù Khâu Bá kia khinh người quá lắm, nay sĩ tử Trường An đều bị ông ta đầu độc, đọc Nho báo, chê cười Hoàng Lão chúng ta. Trong phái thì ông giỏi biện luận nhất, ta muốn mời ông phụ trách đánh bại ông ta."
"Chẳng qua là giao lưu học vấn, cần gì phân hơn thua, huống hồ học vấn Phù Khâu Bá rất cao, ta không phải đối thủ của ông ấy."
Vương Cao không tin:" Nếu người khác nói thế thì ta tin, nhưng ông thì khác."
"Nếu ta thua, đó là chuyện của toàn bộ Hoàng Lão, ông nghĩ cho kỹ."
Cùng lúc ấy Lưu An ở Trường Lạc cung, an ủi thái hậu.
Tin dữ tới quá bất ngờ.
Sở vương qua đời rồi.
Lữ hậu rất coi trọng vị tiểu thúc này, bà chỉ không thích Lưu Bang, còn đối với lão thái công, thậm chí huynh đệ tỷ muội của Lưu Bang, đều rất lễ độ.
Sau khi biết Sở vương qua đời, Lữ hậu trầm mặc rất lâu, tuy không rơi lệ, nhưng trở nên thương cảm.
Lưu An suốt ngày ở bên đại mẫu, đại trọng phụ qua đời, nó cũng buồn lắm.
Trước khi biết đại trọng phụ, nó luôn nghĩ trưởng bối trong nhà toàn loại mù chữ, đứng nói tới có học vấn, đọc hết Luận Ngữ cũng khó tìm.
Có chút tài học chỉ có Nhị bá phụ và Tứ bá phụ, tuy không tin là tinh thông, nhưng có chút học vấn, so với đại trọng phụ thì kém xa lắm.
Đáng tiếc một người có học vấn như thế lại mất sớm.
Lưu An rất muốn đi thăm ông.
"Đại mẫu, ăn chút đi mà ... Đừng thương tâm nữa !"
Lưu An làm nũng khiến Lữ hậu đỡ hơn nhiều, xoa đầu nó:" Ta không sao ... Cháu theo a mẫu cháu về đi, đừng làm lỡ chuyện học hành."
Rồi lại dặn Tào Xu:" Ở bên nó nhiều chút, đừng nó uống quá nhiều rượu."
Lưu An nói:" Đại mẫu, a phụ cháu không sao đâu, mấy ngày qua a phụ phát tang, định thụy hiệu phân phong, đều tự mình làm, chẳng có chút thương tâm nào, đúng là đại trượng phu. A phụ cháu đã hiểu đạo lý sinh tử vô thường, đại mẫu phải học theo, đừng thương tâm quá ..."
Lữ hậu trầm mặc không nói.
Khi Lưu An nắm tay Tào Xu cùng về Hậu Đức Điện thì chỉ thấy trong điện tan hoang.
A phụ to lớn như mãnh hổ đã say khướt, ngồi bệt trên mặt đất, lưng dựa vào cột, xung quanh là vò rượu bốc mùi rượu gắt mũi.
Tào Xu cả kinh vội chạy tới lắc mấy lần Lưu Trường mới mở mắt ra:" Trường! Trường! Chàng sao rồi!"
Lưu Trường ngây ra nhìn, nhận ra là Tào Xu, hai hàng nước mắt chảy dài, ôm lấy hàng khóc lớn, tiếng khóc mang theo tủi thân vô hạn.
……………
Tần Lĩnh, cái tên này đặt ở Đại Hán có chút đại nghịch bất đạo.
Có điều cách gọi này có từ rất xa xưa, trước cả nước Tần đã có cái tên ấy, có điều nay người ta càng muốn dùng cách gọi cổ xưa nhất, là Nam Sơn.
Trương Bất Nghi từng chú ý tới vấn đề này, chuyên môn dâng tấu lên thiên tử, hi vọng đổi thành Hán Lĩnh hoặc Đường Lĩnh.
Nhưng quần thần không đồng ý, chữ Tần vốn chỉ là khái niệm địa lý, ngươi làm phức tạp lên làm gì.
Sườn bắc Tần Lĩnh, vì mùa đông phóng mắt nhìn tới chỉ có những cái cây trơ trọi, phủ lên một tầng tuyết mỏng, cả ngọn núi bị cây cối vô danh và xương cốt động vật bao phủ, chẳng nhìn thấy động vật nào, chỉ thấy bụi cây rung rinh như có thứ gì vọt qua.
"Cạch!"
"A!"
Nông dân giơ cuốc lên, cắm vào mảnh đất phía trước, vất vả vần tảng đất lớn qua bên. Từ đỉnh núi nhìn xuống, trong vòng trăm dặm đều thấy bách tính, người đào đất, người vận chuyển đất, người nhổ nước bọt vào tay chà chà, cầm cốc lên. Cách mỗi khoảng lại có đống lửa được đá chất quanh đang cháy yếu ớt.
Thi thoảng có giáp sĩ vũ trang tạo thành từng nhóm đi qua.
Bọn họ đang đào kênh, dùng rút ngắn khoảng cách từ Đồng Quan tới Trường An, con kênh đào này không dài, dùng ba bốn vạn bách tính thôi.
Lưu Kính xuống xe, phun ra làn khói trắng.
Dù mặc ào dày, hơi lạnh vẫn xuyên qua áo, len lỏi tới tận xương ông ta.
"Vương huyện lệnh." Lưu Kính cảm thụ được cái lạnh kinh người, nói:" Đốt thêm vài đống lửa, ngoài ra phải đảm bảo những người này được mặc áo mùa đông, phàm có người chết rét, ta không tha cho ngươi."
"Vâng, Lưu công, nơi này giá lạnh, hay là vào huyện ..." Vương huyện lệnh khom người cười nịnh:
"Ta tới tuần sát, không phải tới tránh rét." Lưu Kính cắt ngang, dẫn quan lại đi bộ tới rìa công trình. Quan lại giám sát chạy tới bái kiến, ông ta ra lệnh, không cho tới bái kiến, chuyên tâm làm việc. Thế là quan lại làm việc càng thêm ra sức, bách tính càng không dám ngẩng đầu lên.
Lưu Kính đi tuần sát công trình một vòng, phát hiện ra không ít vấn đề, trong đó chủ yếu có hai cái.
Thứ nhất là tính tích cực của bách tính không cao, đương nhiên muốn bách tính nhiệt tình đi làm lao dịch là không thể. Thực ra muốn giải quyết vấn đề này cũng dễ, lệnh quan lại hung tàn hơn một chút, hoặc là tìm vài con gà để giết, dọa mấy con khỉ.
Nhưng Lưu Kính không muốn làm thế, bản thân ông là người bị hại bởi lao dịch, năm xưa bị ép đi biên quan phục dịch, đi nửa đường thì Đại Hán lập nên, thế là thoát.
Xuất thân tầng chót có cái lợi, Lưu Kính biết trong lòng người lao dịch nghĩ gì, biết phải đối xử với họ ra sao.
Lưu Kính lập tức công bố mệnh lệnh, dựa theo tiêu chuẩn quân đội tiến hành ban thưởng, lấy mười người làm tiêu chuẩn, mười người làm việc hiệu quả nhất thì thưởng, mười người làm kém nhất thì phạt.
Chế độ này không liên quan tới quan lại, hoàn toàn đặt vào người lao dịch.
Hiệu quả rất rõ ràng, lại tránh được quan lại vì phần thưởng của bản thân thúc ép bách tính.
Vấn đề nữa là tiêu hao nông cụ, số nông cụ tổn hao không khớp số nông cụ cung cấp, hiển nhiên có việc tham ô.
Sau khi tra rõ, rất nhanh có mấy tên tiểu lại lấy nông cụ bán sắt trở thành lao dịch.
Tốc độ vì thế mà tăng lên rất nhanh, Lưu Kính tính, cùng lắm là một năm, kênh ở nơi này sẽ nối liền với nhau.
Đứng ở cửa Hậu Đức Điện, Lưu Trường nhìn ra ngoài, tuy còn chưa có tuyết rơi nhưng thời tiết đã lạnh lắm rồi.
Mấy năm gần đây khí hậu phương bắc ngày một lạnh, mùa đông kéo dài hơn trước.
Lưu Trường có thể dựa vào da thô thịt dày không sợ cái lạnh, chỉ là không biết các nơi có bách tính chết rét không?
Trương Bất Nghi mặc cực dày, đứng sau Lưu Trường vẫn run cầm cập, hắn gầy gò, càng sợ lạnh.
"Nghe nói Đường, Triệu, Lương, Tề đều đã có tuyết, sáu huyện báo thiên tai."
Lưu Trường gãi cằm: "Đáng tiếc, nếu lúc này có lượng lớn bông."
Trương Bất Nghi run run nói:" Bệ hạ, sao không để chư vương Tây Vực phái thương cổ tới Thân Độc mua bông ... Chúng ta cũng có thể lấy thứ họ không có ra trao đổi."
"Hạ lệnh lâu rồi nhưng nay đa số địa khu của Thân Độc bị Hung Nô chiếm lĩnh."
"Bệ hạ, Kê Chúc là người có năng lực, hắn sẽ không từ chối thông thương với Đại Hán."
"Chính vì hắn có năng lực cho nên sẽ nghiêm ngặt khống chế những thứ có lợi cho Đại Hán."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com