Mà Kê Chúc lúc này đang dẫn đứa đệ đệ không nên hồn chém giết trong biên cảnh Thân Độc.
Thân Độc lúc này vô cùng náo nhiệt, trở thành nơi hội chiến nhiều bên.
A Dục vương thời vương triều Khổng Tước nhiều lần đánh lui người Hi Tịch tức Hy Lạp và dân tộc du mục xung quanh. Nhưng giờ vương triều Khổng Tước đã sụp đổ, chia thành nam bắc nhị triều vừa đánh nhau vừa phải đàn áp các cuộc nổi dậy trong nước. Vương quốc Ba Khắc Đặc Lý Á do người Hy Tịch lập nên mừng rỡ, thừa cơ sáp nhập không ít đất đai vào bản đồ.
Trong tình huống ngoài xâm chiếm, trong nội chiến liên miên, Kê Chúc dẫn Hung Nô xông tới.
Kê Chúc thuộc về loại người thanh danh không nổi, nhưng năng lực phi phàm, đời sau thích đem so Mạo Đốn với Lưu Bang, Kê Chúc so với Lưu Hằng.
Hắn có tầm nhìn, có khí phách, làm việc không do dự.
Quân đội kiểu Hi Tịch chính thức gặp phải thiết kỵ Hung Nô.
Hung Nô bất kể về số lượng quân hay chất lượng thống soái đều chiếm thượng phong tuyệt đối, quân Hi Tịch liên tục bị đánh bại, phải lui về phía nam.
Thế lực Hung Nô như đổ mực lên bản đồ, không ngừng đem các nơi trên đó nhuộm thành màu của mình.
Nếu như nói tới khuyết điểm duy nhất của Kê Chúc, thì đó là sức khỏe hắn quá yếu, mặc dù cũng có thể mang giáp kéo cung, thế nhưng kém xa đám huynh đệ cường tráng.
Sau khi bị Lưu Trường đả thương, sức khỏe hắn càng kém, mặt mày lúc nào cũng nhợt nhạt, bên cạnh luôn có vu y đi cùng.
"Huynh trưởng, huynh sẽ không chết bệnh chứ?" Hộ Đồ lo lắng nhìn ca ca:
Kê Chúc không trả lời:" Các nước Tây Vực phái người tới muốn tiến hành mậu dịch, ngươi thấy sao?"
Hộ Đồ định nói là bắt lấy giết đi, nhưng nhìn thần sắc ca ca, đáp:" Vì sớm ngày chinh phục Thân Độc, chúng ta nên tạm thời bỏ qua thành kiến ..."
"Thối lắm!" Kê Chúc tức giận mắng:" Bọn chúng muốn bông, cái đó dùng để làm gì? Dùng chống rét, để viễn chinh. Ngươi phải giữ vững cửa, ngăn cản hết thảy mọi thứ có lợi cho Đại Hán tiến vào Đại Hán."
Hộ Đồ hối hận vì không trả lời theo suy nghĩ:" Đệ biết rồi, sau này đệ sẽ giết hết thương cổ, cắt đứt qua lại."
"Ai bảo ngươi cắt đứt qua lại, không cho chúng phái thương cổ, ngươi không biết tự phái đi à, khống chế mậu dịch trong tay không phải cắt đứt qua lại à?"
"Dù sao đệ nói gì cũng bị mắng, chẳng bằng huynh đừng hỏi, cứ mắng đệ luôn cho xong." Hộ Đồ ấm ức nói:
Kê Chúc thở dài:" Sức khỏe của ta ngày một kém, chuyện ta muốn làm lại còn rất nhiều, những kẻ địch bây giờ đều khó chơi ... Ta lo đệ không phải đối thủ của chúng."
"Huynh trưởng yên tâm, đám người đó hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng ta."
"Đánh bại chúng thì dễ, muốn cai trị mới khó, người Hán dùng chúng ta làm tiên phong mở đường, chúng ta thừa lúc chúng chưa tới củng cố lực lượng ... Nếu không cứ vậy bị đuổi về phía tây, mãi mãi không có quê hương của mình." Kê Chúc đăm chiêu nhìn xa, một cơn gió lạnh thổi qua, hắn bất giác kéo chặt áo hơn:
Tuyết lớn bao phủ cả Trường An.
Ngay cả Lưu Trường lúc này cũng phải đưa tay ra sưởi ấm trước lò, đợi thịt nướng.
Lữ Lộc ngồi bên cạnh, kể tình hình chiến sự Liêu Đông.
Tư tưởng nhân chiến của Phù Khâu Bá vẫn có tác dụng, khi Đại Hán xá miễn cho tù binh, tuyên bố tội ác của Mã Hàn vương, rất nhanh được bách tính ủng hộ. Không ít cư dân bán đảo đều chạy trốn chiến tranh từ Yên Triệu qua, dù là thổ dân đương địa, chỉ cần cho họ ăn no thì là ai họ cũng ủng hộ.
Quân Yên sau khi công phá huyện thành không phá hủy nhà cửa, không bắt nô lệ, không cướp bóc, thậm chí mở kho lương đương địa, chia một phần cho bách tính, làm bọn họ trợn tròn mắt.
Trong bao năm qua, bọn họ trải qua đủ loại chiến sự, chưa bao giờ thấy đối quân không cướp bóc còn phát lương thực.
Khi tin tức truyền đi, mỗi khi quân Hán tới thành nào, đãi ngộ liền khác hẳn. Bách tính không bỏ chạy nữa, có nơi còn giết chủ tướng hiến thành.
Mới đầu Yên vương còn khịt mũi coi thường mệnh lệnh này, cho rằng đám hủ nho này xúi bẩy bệ hạ, đợi mình đánh trận xong sẽ về đàn hặc chúng, để bệ hạ tỉnh lại. Nhưng không ngờ mệnh lệnh này khiến chiến sự thuận lợi như thế.
Trong vương thành Mã Hàn xuất hiện bách tính bạo động, địch mất đi đấu chí, thấy quân Hán tới liền đầu hàng.
Tới mùa đông, quân Hán ngừng tấn công, lại vỗ về bách tính đương địa, cố gắng không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của họ. Nhưng phía Mã Hàn, vì ứng phó với chiến sự, điên cuồng vơ vét tài phú dân gian, xây dựng thành tri.
Hai bên phòng tuyền Hán và Mã Hàn, bách tính sống khác hẳn nhau.
Chênh lệnh quá lớn làm lòng người Mã Hàn dao động, chẳng còn sức chiến đấu, nói không chừng phòng tuyến xây dựng hôm nay mai để Đại Hán dùng.
Lưu Trường nghe Lữ Lộc đọc tiệp báo thời gian qua ở Liêu Đông cười khẽ:" Phù Khâu Bá giỏi thật, vị tổ sư này của trẫm, riêng luận phép dùng binh đủ xưng đại hiền."
Lưu Trường vui vẻ lật đồ nướng, nói:" Chỉ khổ Chu Thằng Chi, không cho hắn giết tù binh, chặt thủ cấp, chắc là nín nhịn tới phát điên rồi."
Lữ Lộc bật cười:" Cũng phải ạ, nhưng tù binh cũng tính là quân công, chỉ cần có quân công, tên đó sẽ không nói gì."
"Trẫm đã lệnh thượng phương nghiên cứu đồ giữ ấm mới giành cho mùa đông, nhưng xem ra không dễ ... Có người làm ra giường lửa, có ống dẫn khói, trông được lắm, tượng nhân nói bắt chước bép lò của nước Yên, cũng là cách chống lạnh hay. Có điều trong hoàng cung không thể làm cái này, nếu không đã để ngươi thử."
"Bệ hạ, quá thiên vị thượng phương rồi, bọn họ muốn bao nhiêu, bệ hạ cung cấp bấy nhiêu. Đám Lưu Kính đã rất bất mãn, mấy năm qua thượng phương tiêu hao quá nhiều, thành phẩm chẳng là bao, bệ hạ nên lập hạn chế, sao có thể để họ nghiên cứu vô giới hạn như vậy?
Lưu Trường tỏ ra khinh bỉ, cắn miếng thịt lớn, vừa nhai vừa nói:
" Chúng biết cái rắm ấy, còn nói trẫm yêu công tượng không yêu hiền tài, nói mấy thứ rắm thối bảo trẫm là hôn quân vô đạo. Nhưng chúng đâu biết mỗi thứ thượng phương làm ra là thay đổi cả thiên hạ, không như trắm thối chúng phun hàng ngày."
"Nếu thượng phương không cải tiến giấy thì có nhiều sách như bây giờ không? Có xuất hiện thư quán không? Có báo không? Có nhiều sĩ tử như vậy không? Nay tàng thư khắp nơi, sĩ tử thông qua khảo hạch làm quan tăng lên hàng năm, đó chẳng phải thiên hạ thánh nhân muốn à?"
"Chẳng những trẫm thiên vị thượng phương mà còn muốn tất cả đại thần thiên vị! Nếu có kẻ đàn hặc, vậy lấy hết thứ liên quan tới thượng phương của chúng, cho chúng lên núi làm dã nhân."
"Còn cả ngươi nữa, đừng tưởng trẫm không biết, những lời này của ngươi đều do a mẫu bảo ngươi nói. Ngươi dám giúp a mẫu khuyên gián trẫm, trẫm cho ngươi không vào được Trường Lạc cung nữa."
"Nhưng cô mẫu bảo thần làm, thần phải làm sao?" Lữ Lộc rất ủy khuất, một bên là bệ hạ một bên là thái hậu, hắn bị kẹp giữa hai người nóng tính, đi đâu kêu oan đây?
"Nhìn bộ dạng hèn nhát của ngươi kìa, uổng cho ngươi còn là triệt hầu của Đại Hán."
"Bệ hạ nói với thần làm gì, bệ hạ có ý kiến với cô mẫu thì nói với cô mẫu ấy."
"Trẫm không dám!" Lưu Trường đường hoàng nói:
Khóe miệng Lữ Lộc co giật:" Cho nên bệ hạ không dám đối khác cường địch, chọn kẻ yếu để trút giận?"
"Đúng rồi!" Lưu Trường gật mạnh đầu:
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com