Khi Chu Xương phủi tuyết trên người đi vào Hậu Đức Điện thì thấy Lưu Trường cười to, Lữ Lộc mặt đầy cay đắng.
Ông ta vờ như không nhìn thấy, cũng chẳng muốn tìm hiểu nguyên nhân, thời Cao hoàng đế ông vì loại chuyện này mà can gián nhiều, bây giờ không thèm nói nữa:" Bệ hạ!"
"Nào, nào tới đây ăn đi." Lưu Trường vẫy tay gọi:
Chu Xương nhìn cái bếp nướng trước mặt:" Bệ hạ, đây không phải thứ quân tử ..."
Chưa kịp nói hết đã bị nhét ngay một miếng thịt vào mồm, Chu Xương thiếu chút nữa chết nghẹn tại chỗ, khó khăn lắm mới nhai nuốt xuống được.
"Chu tướng, chuyện chẩn tai sao rồi?"
"Đã ổn rồi ạ."
"Vậy chuyện trẫm nói, khanh nghĩ thế nào rồi?" Lưu Trường hỏi:
Chu Xương do dự, vào mùa đông triều đường cơ bản là không làm gì cả, địa phương cũng thế, đây là lúc nghỉ ngơi, cho dù là lao dịch vào lúc này cũng dừng lại, đợi năm sau.
Khắp thiên hạ nghênh đón bình yên ngắn ngủi, mọi người không làm gì hết, tấu chương cũng nhanh chóng giảm đi.
Nhưng sự nhàn rỗi đó chẳng lên quan gì tới Chu Xương.
Ông ta chẳng những phải phụ trách chuyện chẩn tai, mà cách đây không lâu, Lưu Trường còn chuyên môn mời ông tới thỉnh cầu vì mình làm một chuyện.
Chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn.
Đó chính là chuyện dạy vỡ lòng, cho tới nay công tác này có chút hỗn loạn, mọi người đều làm lần đầu, không có tiêu chuẩn rõ ràng, dựa theo mấy cuốn sách Thúc Tôn Thông viết trước đó mày mò.
Lưu Trường mấy lần tuần sát địa phương phát hiện, vì lão sư khác nhau, tài liệu không đồng nhất, người phái nào dùng sách phái đó dạy học. Lưu Trường thấy vô cùng không thích hợp, vì thế muốn thống nhất tài liệu giáo dục toàn quốc.
Chỉ là bệ hạ lại muốn tham gia vào viết sách.
Bệ hạ có chân tài thực học không? Chắc chắn là có.
Danh tác của vị này đang được sĩ tử các nơi học tập kìa, nhưng để bệ hạ tham dự vào sao?
Không được, đây là chuyện vỡ lòng, không thể để bệ hạ họa hại. Chu Xương không dám tưởng tượng tài liệu dạy học thống nhất đầu tiên của Đại Hán qua bàn tay bệ hạ sẽ biến thành thế nào.
Ông ta thà để Trương Bất Nghi tham gia còn hơn, cùng lắm trong sách đầy lời ca tụng công lao của bệ hạ.
Chứ bệ hạ thì sao? Có khi kể ăn thịt uống rượu, rồi còn chơi gái nữa. Nghĩ thôi đã sợ rồi.
"Nếu Chu tướng lo trẫm làm không tốt, vậy trẫm viết trước vài thiên cho khanh xem, sau đó mới quyết định, thế nào?" Lưu Trường kiến nghị:
Chu Xương hoài nghi nhìn thiên tử:" Thần biết tài lược của bệ hạ, nhưng có tri thức và viết sách khác nhau ..."
Ông ta ngại không dám nói, số học bệ hạ có thể viết, nhưng văn chương thì với năng lực bịa chuyện của bệ hạ ... Chẳng qua nhìn đôi mắt nóng rực của Lưu Trường, ông không nỡ từ chối nữa.
"Được, bệ hạ thử thiên trước, nếu không được, thần thà chết không để bệ hạ dùng làm tài liệu vỡ lòng."
Lưu Trường rất tự tin đồng ý, tiễn Chu Xương đi.
Lữ Lộc rất nghi ngờ, bảo bệ hạ có tri thức thì hắn tin, bảo bệ hạ viết được tài liệu dạy học thì hắn không tin.
Nhưng hắn biết mùa đông bệ hạ luôn buồn chán, vì không thể ra ngoài săn bắn, mà hậu cung cũng không dám ở bên bệ hạ quá nhiều. Đa phần thời gian bệ hạ chỉ ăn thịt uống rượu, sau đó cưỡi ngựa trong cung, cầm gậy gỗ, bắt hắn làm tên kẻ địch khốn khổ.
Bệ hạ chắc là buồn chán lắm rồi, nên mới muốn viết sách.
"Bệ hạ, để thần đi lấy bút mực."
"Không cần, việc này không phải vội."
Lữ Lộc tròn mắt, hôn quân nhà mình làm gì cũng gấp gáp, đổi tính từ bao giờ thế?
Khi Lưu An nghiêm túc đi vào Hậu Đức Điện, nó liền ngửi thấy mùi thịt nướng.
Lưu An không kế thừa rất nhiều tính xấu của Lưu Trường, chỉ độc có tính tham ăn, Lưu An rất thích ăn, giống Lưu Trường, có thể nói chính xác món ngon khắp nơi. Nó vừa thấy đồ nướng là vội ngồi xuống bên a phụ.
"An, hổ con nhà ta tới rồi."
Khi nhìn thấy nụ cười của a phụ, Lưu An không cảm động mà lập tức cảnh giác.
Đại mẫu từng dạy nó, muốn lấy cái gì phải cho đi trước.
Nó cảnh giác với a phụ còn vượt quá thèm khát với thịt nướng nên đứng bật dậy chạy ngay.
Vậy nhưng Lưu Trường đã chuẩn bị trước rồi, tóm cổ nó như mèo con, kéo tới bên cạnh.
"Nào, ăn nhiều vào một chút."
Lưu An ăn một miếng lại ngẩng đầu lên nhìn a phụ, như con chuột ăn vụng lương thực.
Lưu Trường ân cần hỏi:" An, con nói xem trị thiên hạ quan trọng nhất là gì?"
"Là người."
"Đúng, là người, người cấu thành xã tắc, cấu thành thiên hạ ... Nhưng người mà ta nói là hiền nhân, là người có tài. Năm xưa bên cạnh a phụ ta có rất nhiều nhân tài, cho nên ông ấy thành hoàng đế. Nay nhân tài nhiều hơn nước, nên Đại Hán thành quốc gia cường đại. Như thế xem ra chúng ta cần bồi dưỡng thêm nhiều nhân tài nữa, con nói có phải không?"
"A phụ nói phải."
"Ta chuẩn bị biên soạn tài liệu giáo dục, dùng làm vỡ lòng cho thiên hạ. Nếu đã làm, phải làm thật hoàn mỹ, ân trách trăm năm. Ta cho rằng phải có ba môn văn, số, xạ ..."
Lưu An liên tục gật đầu:" A phụ nói phải lắm."
"Ha ha ha, số học thì ta tự làm được, còn văn à .... Gần đây tay đau ..." Lưu Trường giơ tay lên:
Lưu An nhìn cánh tay to quá mức, gật đầu tiếp:" Con thấy ..."
"Vì thế cần con giúp, cha con ta cùng nhau làm việc này, con thấy sao?"
"A phụ, nếu con không đồng ý, người có đánh con không?"
Lưu Trường gật đầu rất dứt khoát: "Có!"
Lưu An thì thế cũng đáp dứt khoát: "Vậy nhi thần tất nhiên nguyện y toàn lực hiệp trợ bệ hạ, vì xã tắc hoàn thành việc lớn này."
Chỉ là cha con nhà này rõ ràng có vấn đề về phối hợp, ai bảo bất kể tính cách, trình độ đều cách nhau quá xa.
"Nhãi con!" Lưu Trường ném văn chương Lưu An viết sang bên, thần sắc không vui:
Lưu An kinh ngạc, yêu cầu a phụ cao thế sao, văn chương này nó bỏ nhiều công sức, vận dụng điển có đơn giản, dựa theo yêu cầu a phụ, truyền đạt các loại đạo đức hiếu, trung, tín. Lưu An thấy mình đã viết ra tinh túy, vậy mà a phụ không để vào mắt.
"A phụ xem không hiểu phải không ạ? Để con giải thích ..."
"Rắm thối, ai bảo ngươi viết loại văn chương này? Trẫm bảo ngươi tới nghiên cứu học vấn à? Nếu trẫm cầm thứ như thế đã bảo Phù Khâu Bá, Lục Giả rồi. Chẳng lẽ văn chương của ngươi hơn được họ?"
"Chưa chắc ạ, luận tới đạo văn chương, con không sợ ..." Lưu An theo thói quen cãi lại, nhưng nhìn mặt a phụ tối đen, biết điều không nói nữa:
"Đó là lý do trẫm muốn ngươi tham gia, đây là thứ cho trẻ con học vỡ lòng, vừa mới biết chữ mà phải học thứ khó khăn này à? Làm bừa."
Lưu An hiểu rồi, song nó có chút hồ nghi:" A phụ vẫn thấy phức tạp ạ, thế này đã đơn giản lắm rồi."
"Không phải trẫm thấy phúc tạp mà trẻ con thấy phức tạp hiểu chưa? Giờ trẫm nói, ngươi nghe xong rồi viết ..." Lưu Trường suy nghĩ chốt lát nói:" Phải lấy hình thức câu chuyện, viên ra mấy chục bài văn, để trẻ con vui vẻ học, chứ không phải học thuộc lòng ... Đại Hán ta lấy hiếu trị quốc, vậy bắt đầu với câu chuyện hiếu thảo đi, chim chóc nuôi cha mẹ."
"Hả? Ý a phụ là quạ phụng dưỡng chưa mẹ ạ? Chẳng qua là tin đồn vô căn cứ trong dân gian ..."
"Quan trọng không phải có căn cứ không mà thể hiện ra chữ hiếu không?"
Lưu An cúi đầu lẩm bẩm.
"Viết đi, viết con chim nào đó, khi còn nhỏ rồi thường có chim lớn cho ăn, đợi khi chim lớn già rồi, không bay được nữa, nó nuôi trở lại ... Viết vui vẻ chút, đừng phức tạp, càng đơn giản chút."
Lưu An cầm bút viết, viết bốn năm lần đều bị Lưu Trường cho rằng quá phức tạp, đến lần thứ sáu y xem rất lâu rồi gọi Lưu Bột tới. Lưu Bột vừa tiếp thụ vỡ lòng, câu chuyện này không tệ, chăm chú đọc xong chỉ có vài chữ lạ thôi.
Lưu Trường bấy giờ mới hài lòng gật đầu, muốn viết theo trình độ đó.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com