Bận rộn suốt cả tối Phàn Khanh và Ung Nga tới mới cắt ngang đại sự của hai cha con, lúc này Lưu An đã váng vất, đầu óc toàn là chó con mèo con gì đó.
Lưu An không ngờ một ngày mình đi viết những thứ này, nó cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Tào hoàng hậu không ở trong cung, thê tử của Tào Quật sinh con, nàng đi thăm do nữ rồi.
Phàn Khanh và Ung Nga thấy bên cạnh hai cha con chất đống giấy tờ, đều hết sức tò mò.
"An, con đang làm gì thế?" Phàn Khanh ngồi xuống bên Lưu Trường hỏi:
Lưu Trường đắc ý nói:" Trẫm và An đang làm một việc lớn, đây là tài liệu giáo dục vỡ lòng do cha con trẫm hợp lực ..."
Lưu An vội lắc đầu:" Không, không, đều là công lao a phụ."
Lưu Trường không vui:" Chẳng lẽ trẫm lại còn cướp côn của con mình sao?"
"Không, không, a phụ, thiên hạ biết người tinh thông số, nhưng không biết a phụ giỏi văn chương, nếu có con, họ cho rằng đó là công của con. Con chỉ cầm bút thay a phụ thôi, khẩn cầu a phụ ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài là con viên." Lưu An bái lạy, thà chết chứ nó không chịu nhận thứ văn chương sỉ nhục này là của mình:
Thấy con hiểu chuyện, Lưu Trường cảm động lắm, nhi tử cuối cùng đã lớn rồi, biết nghĩ cho cha già rồi.
Lưu Trường quay sang hai lão bà: "Phải rồi, hôm nay sao không thấy các nàng, tuyết lớn như thế, các nàng đi đâu?"
"Bọn thiếp tới chỗ thái phó mượn ngựa cưỡi, hi hi, thiếp thắng." Phàn Khanh đắc ý nói:
Ung Nga không phục:" Chẳng qua vì hôm nay ta không khỏe."
Hành vi này rất dễ giải thích, đó là vì "hôm nay Tào Xu không có nhà", cho nên mới lắm kẻ dám làm càn như thế.
Lưu Trường vui vẻ lấy giấy trước mặt lên:" Nào, các nàng xem đi, An viết đó ..."
Lưu An ngăn cản không kịp, vội vàng bỏ chạy:" A phụ con đi thăm đại mẫu ..."
Còn Phàn Khanh và Ung Nga xem say sưa.
"Oa, An viết hay quá!"
"Chuyện ngựa con qua sông viết hay nhất."
"Không phải quạ nuôi cha mẹ mới hay."
Cả đêm hôm đó Lưu An ở Trường Lạc cung trằn trọc không ngủ nổi.
Hôm sau vừa thừa dậy, nó liền gặp Lữ Lộc tới đưa nó tới Hậu Đức Điện.
Lưu An hắng giọng nói ngay:" Trọng phụ, ta phải đi học, tránh lỡ dở chuyện học tập ..."
Đáng tiếc vị trọng phụ không dựa vào được này có đúng một ưu điểm, rất nghe lời a phụ nó.
Lữ Lộc ngăn cản Lưu An:" Thái tử đừng lo, Vương công và Tư Mã công ở đó, bệ hạ đã xin nghỉ cho thái tử rồi ... Họ biết thái tử vì bệ hạ biên soạn tài liệu, đều vui lắm, còn nói để thái tử chuyên tâm viết, không cần lo chuyện học tập."
Lưu An tuyệt vọng:" Nhưng ta chỉ cầm bút thay ..."
"Điện hạ không biết, bệ hạ cảm động bởi lòng hiểu thảo của điện hạ, đã kể cho quần thần nghe rồi ..."
Lưu An đem vẻ mặt thẫn thờ xuất hiện trước mặt Lưu Trường, nó đã hoàn toàn mấy ý chí, biến thành cái bút của Lưu Trường.
Lưu Trường nói cái gì, nó viết cái đó, đủ loại câu chuyện hoang đường ngu ngốc từ tay nó viết ra, đối với một người suốt ngày nghiên cứu bản chất vũ trụ mà nói, đây là một loại dày vò linh hồn.
Trên lịch sử, Lưu An là nhà triết học, một nhà tư tưởng học, đương nhiên cũng tinh là nhà văn học, nhưng văn chỉ là phụ trợ.
Sau khi viết một đống truyện nhi đồng, nó rốt cuộc cũng được giải thoát.
Rất nhanh Chu Xương tới Hậu Đức Điện, đi cùng có cả đám đông học giả phụ trách biên soạn tài liệu. Bọn họ muốn tới đem văn chương của mình cho bệ hạ xem.
Bọn họ rất hài lòng về văn chương của mình, thấm đẫm tinh túy bách gia, ý nghĩa sâu sắc, ảo diệu vô cùng.
Bọn họ phải mất rất nhiều ngày bàn bạc mới viết ra được, tất nhiên bọn họ cũng xét tới đây là tài liệu vỡ lòng, vì thế viết theo hướng họ thấy đơn giản dễ hiểu lắm rồi.
Bọn họ không cho rằng bệ hạ có thể viết ra được cái gì, bọn họ cũng nghe nói thái tử có tham dự, thái tử có văn tài song còn ít tuổi, sao có thể là đối thủ của bao nhiêu đại hiện.
Nhưng khi họ cầm tài liệu bệ hạ đưa cho đọc, ai nấy mặt cứng đờ.
Cái quái gì đây?
Ngôn ngữ thô tục, đối thoại ngây ngô, cùng toàn bộ kết cấu văn chương lộn xộn làm đám đại hiền chết lặng.
Đây rốt cuộc là cái quái gì?
Tất cả im lặng.
Chính lúc này Chu Xương gật gù:" Hay, quá hay, đơn giản dễ hiểu, thú vị vô cùng, thích hợp trẻ con vỡ lòng! Quan trọng nhất là hình thức văn kể chuyện này, tất cả huyện họ đều có thể dùng."
Lục Giả do dự, tiến thoái lưỡng nan.
Các đại hiền còn lại đều bài xích.
"Không được, học vấn thiên hạ, lấy lời bách gia, thứ văn này không có bách gia, thô tục không chịu nổi ... Càng là thứ nghe đồn đại ngoài đầu đường ..."
Nếu không phải vì thể diện Lưu Trường và Lưu An, bọn họ đã nói ra những lời ác độc nhất, đây là ngôn ngữ đường phố phụ trách ghi chép chuyện dân gian. Có học phái Tiểu Thuyết gia chuyên môn viết những thứ này, nhưng địa vị trong Bách gia của họ rất thấp, còn không bằng Nông gia.
Lưu Trường lúc này mặt đánh lại, trông khiếp người.
Nhưng y chưa kịp làm gì thì Chu Xương đã phẩn nộ gõ quải trượng xuống đất:" Lũ ngu xuẩn các ngươi!"
"Văn chương nếu không thực dụng thì còn viết làm gì?"
"Đây là văn chương vỡ lòng, trong đó ẩn chứa đạo lý đơn giản dễ hiểu, có thể giúp trẻ con học được văn tự trong thời gian ngắn nhất, hiểu được đạo lý, lại không thấy ghét bỏ. Phương thức này không tốt hơn của các ngươi à? Một câu nói cứ phải gài vào mười điển cố, dùng dạy vỡ lòng có tác dụng gì?"
"Rìu là dùng để chặt cây, vậy mà nhất định phải đặt quy cách kích cỡ, quá lớn quá nhỏ đều giấu đi, không cho phát huy tác dụng. Đúng là suy nghĩ của những kẻ ngu xuẩn mới có."
"Bệ hạ triệu tập các ngươi tới bàn việc, các ngươi lại đi nói quy cách văn chương."
"Không làm việc thực tế, chỉ nói ba hoa, vô ích cho quốc gia."
"Những kẻ ở đây, không phải hầu thì giảm một tước, còn là hầu thì giảm thực ấp 500!"
Giây phút đó toàn bộ im lặng, thân là quốc tướng, Chu Xương có quyền này, chỉ có Lữ Lộc nghi hoặc, mình có tính là kẻ ở đây không?
Đừng nói cả mình cũng bị giảm thực ấp nhé.
Chu Xương càng lúc càng giận:" Còn, còn, còn nói nhiều, ném ra chợ!"
"Mau lui! Lục Giả ở lại."
Các đại hiền cứ thế bị đuổi đi, Lục Giả cười khổ, không ngờ vừa được phong hầu, hơi do dự chút mất đi 500 thực ấp.
Mắng chửi cả đám xong, Chu Xương mới hướng về phía Lưu Trường:" Bệ hạ, tài liệu này rất tốt, có điều này huyện học bốn năm, tài liệu phải có bốn bộ mới được ... Ngoài ra tài liệu các mông khác cũng nên như thế, bao gồm cả số học, có thể dùng phương thức này ..."
Lưu Trường nắm tay Chu Xương, nhiệt tình kéo ông ngồi xuống bên mình:" Trọng phụ vừa rồi thật uy vũ, cứ yên tâm, ba bộ tài liệu còn lại, cùng với tài liệu liên quan tới số, trẫm sẽ chuẩn bị thỏa đáng."
"Vậy thì tốt."
Chu Xương lại căn dặn Lục Giả rất nhiều chuyện, khi ông chống quải trượng rời hoàng cung, Lưu Trường bỗng thấy, bóng lưng ông già này thật cao lớn.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com