Được Chu Xương toàn lực ủng hộ, Lưu Trường nhanh chóng biên soạn tài liệu số, còn về phần Lưu An cũng bị gọi tới tiếp tục viết ba bộ tài liệu còn lại.
Lưu An sao có thể ngờ văn chương loại trình độ đó mà lại được bách quan thừa nhận.
Đó không thể tính là văn chương, dùng phân loại hiện thời không biết thuộc loại hình nào.
Nó đâm lao phải theo lao, viết thì viết vậy.
Rất nhanh bốn bộ tài liệu giáo dục đã được hình thành.
Khi Lưu An rời Hậu Đức Điện hít thở không khí trong lành bên ngoài, thấy may mắn vì không bị dày vò nữa, mấy thằng nhãi vây quanh.
"Ta luôn cho rằng ngươi rất có văn hóa, không ngờ trình độ ngươi tới mức khai sáng cho cả thiên hạ rồi, thật lợi hại! Ta xem văn ngươi viết rồi, rất hay, ai bảo Lưu gia ta không có đại gia? Chính là ngươi đó." Lưu Tường nói rất chân thành:
Lưu An suýt nữa cho rằng hắn đang chế giễu mình, hay mà biết tên đó nửa mù chữ chẳng chơi được trò cao cấp đó:" Ngay cả huynh cũng biết rồi à?"
"Ừ, đám phi tử của a phụ ta suốt ngày bàn luận việc này, đại mẫu cũng xem rồi, khen không ngớt miệng, nói ngươi là kỳ lân nhi."
"Ngươi nổi tiếng rồi đó."
Lưu Tường nói càng kích đông thì Lưu An càng tuyệt vọng, lấy tay che mặt.
Lưu Khải là người bình thường nhất trong đám nhãi con, nhìn ra được Lưu An quẫn bách:" Cần gì phải xấu hổ, sách của Khổng Tử, Lão Tử đặt trước mặt Tường, hắn đem đốt nướng thịt, nhưng văn chương của đệ, Tường lại đọc ba bốn ngày, nhớ cả đạo lý trong đó, chẳng lẽ không phải học vấn sao?"
"Ta thấy tác dụng của cuốn sách này còn hơn Luận Ngữ, có thể dạy vỡ lòng cho thiên hạ, cả người như Tường còn đọc say sưa mà."
Lưu An không tán thành:" Văn chương đó ai cũng viết được, nhưng Luận Ngữ thì không phải người tầm thường có thể viết ra."
Lưu Khải chẳng hề kính trọng thánh hiền:" Đừng quan tâm ai viết, hữu dụng là được."
Lưu An cho rằng rời Hậu Đức Điện là ác mộng sẽ kết thúc, nhưng sách mới đã truyền bá xôn xao.
Nó ra ngoài gặp đám quần hiền đời hai, không đứa nào là không biết chuyện này, xem ra đúng là gây oanh động không nhỏ. Lưu An từ đó biết được chân tướng, các đại hiền tới hoàng cung hôm đó đã làm chuyện này ầm ĩ.
Nay các loại báo vì chuyện này mà cãi nhau tưng bừng, chủ yếu ở lĩnh vực văn học, đương nhiên là cũng dính líu tới ít tranh cãi tư tưởng.
Từ khi báo giấy xuất hiện, bách tính Đại Hán ngày càng thích hóng chuyện, nhất là đám đại gia tranh cãi, thậm chí xuất hiện một nghề chuyên môn giảng báo cho mọi người nghe.
Đại Hán sau khi giàu có, bách tính dần có như cầu hạn chế, trong quán ăn, ông chủ chuyên môn mời nhạc sư tới biểu diễn, vì bách tính nghe không hiểu, xuất hiện ca khúc dân gian.
Trừ ca vũ, còn có hoạt động thể dục như kỵ xạ, đua xe, tỉ kiếm, phương nam còn có đua thuyền.
Đặc biệt môn đá cầu, đã xuất hiện hoạt động thi đấu đối kháng, có đạt quan hiển quý vây quanh xem, cực kỳ được hoan nghênh.
Bản thân Lưu Trường cũng là cao thủ đá cầu, bằng vào thể lực xuất sắc, kỹ xảo linh mẫn, cùng với tính khí thua sẽ đánh đối thủ, y nhanh chóng thành cầu vương vô địch Trường An, không ai thắng được y.
Không ít đại thần cho rằng thói chơi bời sẽ hủy diệt Đại Hán, nhưng Lưu Trường không nghĩ thế, vui chơi thích hợp có làm sao.
Trước kia Trường An lúc nào cũng trầm lắng buồn tẻ, bách tính canh tác nghe thấy tiếng chim hót cũng cảnh giác bày ra đội hình, từ nông dân chuyển thành sĩ tốt.
Nhưng nay khắp nơi là tiếng cười nói, đường phố đông đúc, ven đường có thương phiến rao hàng mơ hồ còn nghe thấy tiếng hát, trẻ con chạy qua chạy lại ...
Phong khí xã hội thay đổi cũng dần dần ảnh hưởng tới văn học.
Lưu An lật xem báo, thần sắc dần nghiêm túc.
Nó thu báo lại, tới phủ lão sư.
Tư Mã Quý Chủ hết sức nhiệt tình nghênh tiếp nó, ông già này đối xử với Lưu An hoàn toàn khác những đệ tử con lại. Khi hai người ngồi xuống, ông ta không nhịn được hỏi chuyện tài liệu, ông ta xem rồi, nhưng không tưởng tượng ra được do Lưu An viết, càng giống bệ hạ viết.
"Khụ, ta chỉ viết thay thôi, chủ yếu là bệ hạ đọc."
Tư Mã Quý gật gù:" Chẳng trách văn chương này không giống phong cách của ngươi, ta đã nghĩ tới bệ hạ rồi. Bệ hạ đúng là đại trí, hành động này khiến sĩ nhân sôi trào, nhiều người viết thơ mới, mỗi câu năm chữ, gọi là thơ ngủ ngôn."
"Không chỉ thơ, còn có mấy Tiểu Thuyết gia chỉnh lý một bộ Doãn Doãn Thuyết, trong đó có rất nhiều truyện dân gian, sử gia tức lắm, cho rằng họ không chỉ bịa đặt điển cố, còn bóp méo lời thánh hiền. Người thiên hạ đa phần phản đối, nhưng khi sách đặt ở thư quán, rất nhiều sĩ tử trẻ mua xem ..."
"Còn cả phú nữa, cũng biến chuyển rất lớn ..."
Lưu An nghe mà há hốc mồm, không nhịn được nói: "Kỳ thực chuyện này không phải chỉ mình a phụ ta thúc đẩy."
Tư Mã Quý Chủ vẫn say sưa nói: "Đại Hán sau khi khai sáng, quản lý dân gian rất rộng rãi, bách tính dần giàu có, sinh ra nhiều khát vọng. Bởi thế những thứ giải trí trước chỉ thuộc về quý tộc, dần đi xuống dân gian. Từ chơi đá cầu tới văn học, từ trên xuống dưới, văn trị sớm muộn cũng có thay đổi."
"Thánh thiên tử, thánh thiên tử, chữ thánh này không gọi nhầm."
Lưu An há hốc mồm, chẳng lẽ mình sai ở đâu rồi?
Khi hai người đang tán gẫu, Lưu Trường cũng hoàn thành trọn bộ giáo trình.
Không chỉ văn và số, Lưu Trường thậm chí biên soạn giáo trình xạ.
Trong đó bao gồm ít thao luyện quân sự đơn giản, đá cầu, so đấu.
Chương Xương hết sức hài lòng, vuốt chòm râu trắng gật gù.
Giây phút đó Lưu Trường có hơi không rõ, rốt cuộc là ai làm công cho ai.
Không chỉ Chu tướng hài lòng mà Trương tướng cũng rất hài lòng.
Trương Bất Nghi không hề thiên vị, đưa ra đánh giá khách quan, công bằng đối với tài liệu giáo dục mà thiên tử biên soạn.
"Mười bộ Luận Ngữ và Đạo Đức Kinh cũng không so được với một trang sách này."
Ngôn luận khách quan như thế tất nhiên khiến cho quần thần kích động vô cùng, mặt đỏ bừng bừng, toàn thân run rẩy.
"Cuốn sách này của bệ hạ đúng là thiên hạ đệ nhất kỳ thư, thần thư vỡ lòng. Nếu Thúc Tôn Thông năm xưa nhìn thấy thì có lẽ nay huyện học đã hoàn thành. Đơn giản dễ hiểu, thần chuẩn bị dạy vỡ lòng cho nữ nhi nhà mình."
"Nữ nhi của ngươi còn chưa tròn một tuổi." Lưu Trường cắt lời Trương Bất Nghi:
"Vỡ lòng là đại sự, không thể làm cho có lệ ... Nếu thực sự có thể làm huyện học trải khắp các huyện của Đại Hán, trẫm coi nhu có chút công lao, sau này gập phụ cũng có thứ để nói rồi."
Trương Bất Nghi kinh ngạc:" Bệ hạ nói gì thế?"
"Bệ hạ từ khi đăng cơ đã đánh bại Hung Nô, diệt Mao Đốn, quét sạch Tây Vực, thu đất Liêu Đông, giết Điền vương khiến tây nam đầu hàng."
"Bệ hạ coi trọng thủ công, làm máy dệt, cải tiến nông cụ, trọng dụng thượng phương, hận không thể rỡ cả cung điện cho thượng phương nghiên cứu, nên có giấy, in ấn."
"Bệ hạ coi trọng nông nghiệp, miễn thuế má, giảm lảo dịch, dùng biên quân truân điền, đem đất đai thưởng cho nông dân không có đất."
"Bệ hạ yêu hiền tài, mở thái học, quốc học, thư quán, đề bạt trung lương."
"Bệ hạ yêu dân, xá miễn lệ thần, hủy bỏ hạn chế với bách tính, cho họ tự do đi lại.
"Bệ hạ bỏ đi hạn chế với thương cổ, cho họ tự do kinh thương, cho họ mặc áp đẹp, ngồi xe, ăn cơm ngon."
"Bệ hạ bỏ đi nhiều hoạt động cúng tế phức tạp, nghiêm khắc khống chế thói dị đoan quỷ thần."
"Quan trọng là, bệ hạ giờ còn trẻ trung khỏe mạnh, công đức của bệ hạ, dù thần đứng đây nói ba ngày cũng không hết. Sao bệ hạ lại nói mình không có công lao gì? Bằng công lao này, vài trăm Nghiêu Thuấn buộc vào nhau cũng không bằng bệ hạ! Một ngày bệ hạ gặp Cao hoàng đế, luận tình riêng, bệ hạ phải hành lễ với Cao hoàng đế, luận công, Cao hoàng đế phải quỳ hành lễ với bệ hạ."
"Ha ha ha !" Lưu Trường cười to:
Trương Bất Nghi rất nghiêm túc, không có chút đùa cợt nào.
"Bệ hạ thiên cổ nhất đế, từ cổ chí kim chưa từng có."
"Ngươi không nói, trẫm không biết mình có nhiều công lao như vậy. Lần sau a mẫu còn mắng trẫm là hôn quân, trẫm sẽ gọi ngươi tới phản bác."
Trương Bất Nghi không sợ thái hậu, toàn triều hắn là người duy nhất dám cưỡi lên đầu sủng thần của thái hậu, đem tiết trong tay nhét vào mồm người ta.
Hắn không sợ uống rượu, vì hắn không sợ vì thiên tử mà chết, có lẽ đó là kiểu chết mà hắn khao khát nhất.
Lưu Trường đứng dậy hoạt động gân cốt.
"Đừng thừa lời nữa, đi thôi, xa thuyền đã làm xong rồi, hôm nay không có tuyết rơi, không đóng băng, hẳn là có thể hạ thủy thử ... Xem xem thứ đó rốt cuộc có hữu dụng không!"
"Vâng!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com