Trong khi đó nước Đường chịu ảnh hưởng của gió tuyết.
Một thôn trang nhỏ của nước Đường, Triệu Bình khom lưng quét tuyết đọng trong sân.
Cách đó không xa, lão bà của ông ta đang xay gạo, thượng phương làm ra công cụ xoay gạo đạp chân, bớt được không ít sức lực, một bà già cũng có thể làm công việc thể lực như xay gạo rồi.
"Cửa sao lại không đóng được nhỉ?"
Triệu Bình đẩy cửa mấy lần, phát ra tiếng kẽo kẹt, thế là có mấy cái đầu trong phòng thò ra.
"Đại phụ! Cần bọn cháu giúp không?"
"Quay về, lạnh thế này ra ngoài làm gì?
Triệu Bình nói rất nghiêm, nhưng mặt lại tươi cười, rất hiền từ. Mấy đứa bé kia không sợ ông ta, lại nô đùa.
Khi Triệu Bình đang vất vả sửa cánh cửa gỗ thì đằng xa có người đi tới, trên lưng đeo củi.
Người đó thấy một ông già ngồi bên cửa thì đặt củi xuống đi tới.
"Lão trượng, để ta giúp cho."
Triệu Bình ngẩng đầu lên, cái đầu vì hình phạt mà bị cắt trọc không dọa được người trước mặt, vì người đó cũng có dấu vết bị hình phạt.
Cửa nhanh chóng được sửa xong, người đó đóng cửa lại phủi tay.
Triệu Bình hồ nghi nhìn hắn, người này sao trông quen quen thế?
"Hình như ta đã gặp ngươi, ngươi tên là gì?"
"Lão trượng gọi Cách là được rồi."
"Cách à?" Triệu Bình ngẫm nghĩ:" Chưa từng nghe thấy, ăn cơm chưa, trong nhà làm cơm, hay là cùng ăn đi?"
Người đó xua tay cười:" Ha ha ha, bọn nhỏ trong nhà đang đợi ta về, nhớ lắm, hôm khác tới bái phỏng."
Nhìn bóng người xa dần, Triệu Bình không nghĩ nhiều, xoay người vào phòng.
Phòng ấm áp, ba đứa bé đang nô đùa, trên bàn canh thịt dê bốc làn hơi mỏng.
Triệu Bình cười!
Thật tốt!
Xuân ý ngập tràn, vạn vật phục sinh.
Bách tính bắt đầu một năm canh tác, xới đất gieo hạt.
Có người trẻ tuổi sắn ống quần, đi chân đất, tay cầm cày, một con trâu già đủng đỉnh đi trước. Xa xa có vài người bận rộn, đều là người nhà của hắn. Làm việc tới giữa trưa, mặt trời lên cao, cả nhà tụ tập dưới bóng cây, ăn bánh uống nước.
Trên đường có một đoàn người đi qua, bọn họ đều cưỡi ngựa, khiến số nông dân kia chú ý.
Người trẻ tuổi chỉ thò đầu nhìn, người già cảnh giác ngay, tay nắm chắc nông cụ, thân là người Tần cũ, mấy chục năm thao luyện, kỷ luật đã hòa vào xương, thấy người lạ là đứng dậy.
Có điều thấy những người kia ăn mặc sang quý, có giáp sĩ đi cùng, ông già cúi đầu.
Sợ hãi với người tước vị cao cũng ăn vào xương họ.
Người đi đầu cưỡi con ngựa thuần một màu trắng, thân hình cực kỳ cao lớn, ai thấy cũng phải khen một câu tráng sĩ.
Tráng sĩ đã chú ý nông dân bên đường, đưa tay ra hiệu dừng lại rồi xuống ngựa, dắt một đứa bé đi về phía ruộng. Mấy nông dân vội đứng dậy bái kiến.
Ông già dùng khẩu âm Tần đặc sệt hỏi:" Khách có gì sai bảo?"
Tráng hán cười, bảo mọi người ngồi xuống:" Các ngươi là người huyện Thuyền Tư Không à? Huyện ở đâu?"
"Vâng, bọn tiểu nhân là nông hộ Trịnh Dương lý, đi theo con đường này là tới huyện."
"Con trâu kia là của nhà các ngươi?"
"Không ạ, mượn trong lý, tiểu nhân có bằng chứng."
Thấy ông già bất an, tráng sĩ nói:" Lão trượng không cần sợ, ta là Vũ Dương hầu Phàn Kháng, đây là Phàn An."
Nông dân xung quanh nghe câu này càng cung kính, bọn họ có lẽ không biết Vũ Dương hầu là ai, nhưng vị này là hầu, thế là đủ. Ông già lại vui mừng:" Tiểu nhân từng may mắn đi theo a phụ ngài tác chiến, ngài cũng hùng tráng uy vũ như tướng quân vậy."
"Ha ha ha, ta tuy hùng tráng nhưng kém xa thánh thiên tử, thánh thiên tử xé xác hổ báo, có cái dũng một địch vạn ... Dù Vũ ... À a phụ ta cũng không phải đối thủ.
Nghe "Phàn Kháng" tâng bốc Thánh Thiên Tử, "Phàm An" lườm nguýt.
Nhưng ông già thì thích nghe:" Sớm nghe nói thánh thiên tử là mãnh sĩ, chỉ là Vũ Dương hầu đánh thánh luôn lên trước, chém rất nhiều, sợ là thánh thiên tử cũng không bằng."
Lưu Trường không phản bác, chỉ cười nghe ông già kể năm xưa Cao hoàng đế chiêu mộ người Tần, đi đánh Hạng Vũ.
"Khi đó tên như mưa, bọn tiểu nhân đều sợ không dám xông lên, thuẫn trong tay cũng nứt. Vũ Dưỡng hầu hét lớn, xông pha mưa tên tiến lên, tiểu nhân nhắm mắt xông lên theo ..."
"Lão trượng cũng lên thành trước, sao tước vị không cao?"
"Chân bị thương, nên không tham dự được chiến sự sau đó."
Lưu Trường trò chuyện với họ rất lâu, lại sai người mang đồ ăn ra, mời họ ăn cùng. Rất nhanh Lưu Trường đã trở đã quen thuộc với những người đó, ăn no uống say rồi mới nói:" Thực ra ta có chuyện muốn nhờ lão trượng giúp."
"Hầu gia cứ nói." Ông già đứng lên thi lễ:
Lưu Trường ngăn lại, chỉ đứa bé bên cạnh:" Nó là An, con ta, từ nhỏ bướng bỉnh, không nghe dạy bảo, sinh sự thị phi, tụ tập một đám con cháu huân quý, hoành hành ở Trường An. Ta định để nó ở đây nửa năm, để nó biết nỗi khổ của bách tính."
Trương Mạnh và Lữ Lộc đồng loạt lên tiếng trước Lưu An:" Không được!"
Ông già lại không từ chối ngay, quan sát đứa bé.
Lưu An trước đó phạm lỗi.
Lỗi này không lớn, chẳng qua chỉ là khi Tào Xu giáo huấn, nó không nhịn được cãi lại, thực ra thứ này thuộc về tổ truyền của Lưu gia, ai cũng thích chống đối.
Nhưng Lưu Trường lại khác, y tóm lấy lỗi lầm này, đưa nó ra khỏi Trường An.
Giờ a phụ đình lưu đầy mình à?
"A phụ, người không thể học Tần vương, sao con có thể bị lưu đầy?"
"Sao không thể, ngươi không biết nỗi khổ nhân gian, suốt ngày chỉ ba hoa khoác lác, phải để ngươi chịu khổ mới được."
"Con muốn gặp đại mẫu."
"Đừng nói đại mẫu ngươi, dù đại phụ ngươi bây giờ bò ra khuyên ta, ta cũng để ngươi lại đấy."
Thấy a phụ nghiêm khắc như thế, Lưu An hiểu ra, lần này là thật rồi.
Lũ Lộc khuyên:" An không vô lễ với mẹ đẻ, chỉ lẩm bẩm vài câu thôi, nếu hầu gia trừng phạt nặng như thế, chẳng phải để An mang tội bất hiểu sao? Sau này làm việc thế nào được?"
"Thanh danh không tốt thì không làm được việc à? Sao ta làm được." Lưu Trường không vui:" Nếu không phải thấy nó còn nhỏ, ta đuổi ra ngoài, phế tước vị, cho nó tự sinh tự diệt ba năm."
Trương Mạnh xưa nay ít nói, nhưng là thành viên phe thái hậu, hắn không thể không nói:" Nhưng An còn nhỏ, lỡ xảy ra bề gì ..."
"Đừng nhiều lời." Lưu Trường cứng rắn cắt ngang lời, quay sang ông già cười:" Lão trượng có thể cho thằng bé này ở một thời gian không?"
"Ta sẽ phái giáp sĩ tới ngầm trông coi, phụ trách an toàn cho nó, không cho nó ra ngoài hoặc người khác quấy nhiễu. Giáp sĩ này chỉ nghe lệnh ta, không nghe lệnh nó. Lão trượng cứ coi nó như con mình, nếu không làm việc thì không cho ăn."
Lưu An bất mãn:" A phụ không cần làm thế, con biết dân gian ..."
"Ngươi thì biết cái gì, đạo lý trong sách và đạo lý nhìn thấy khác nhau."
Lưu Trường quát, Lưu An không dám nói nữa, y lại ra lệnh thay y phục cho Lưu An.
Lưu Trường lại hứa xong việc có thưởng, cả nhà ông già không dám phản đối.
"Trương Phu đâu."
"Có thần."
Một lang trung bước ra, người này mắt to mày rậm, mặt mày ngay thẳng, giống hệt Trương Manh, hắn là Trương Phu, nhi tử Trương Manh.
"Ngươi ở lại đây, không tiếp xúc với An, trông coi nó không cho ai quấy rầy, cũng không để nó trốn thoát."
"Vâng!"
Lưu Trường để lại truyền nghiệp giả của Lưu An cho nông dân kia, tới khi đi cũng không nhìn Lưu An lấy một cái.
Tần Thủy Hoàng có thái tử là Phù Tô, bị đầy ra biên ải, sau Tần Thủy Hoàng chết bị Triệu Cao bày kế ban rượu độc, nói là Tần Thủy Hoàng ban, Phù Tô chết.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com