Trên đường trở về Lữ Lộc có chút rầu rĩ, dù sao là đứa bé lớn lên trước mặt hắn, nay bị đối đãi như thế:" Bệ hạ xử phạt quá... chẳng qua cãi lại vài câu."
"Cãi lại không có gì to tát, trẫm cũng thường xuyên cãi a mẫu."
"Vậy vì sao?"
"Trước đó trẫm bảo nó biên soạn sách vỡ lòng, không ngờ nó coi đó là sỉ nhục. Nó học được không ít thứ, làm văn chương tốt, chỉ là nó quá coi mình thanh cao, tương lai sao an tâm phó thác đại sự cho nó. Ở phương diện này, Khải ưu tú hơn nó."
Lữ Lộc sợ hãi: "Bệ hạ, lời này không thể nói."
Lưu Trường trừng mắt:" Sao không thể nói, thằng nhãi này cứ như thế sẽ thành đại hôn quân ... Xem thường nỗi khổ dân gian, chỉ chìm đắm trong văn chương. Làm hoàng đế chẳng lẽ xem ai làm văn giỏi à? "
"A mẫu quá chiều nó, không ai dám đắc tội với nó, nó càng chưa từng chịu khổ. Lần này trẫm cho nó thấy tình hình dân gian, nó luôn muốn thăm dò đạo, đạo là ở dân gian, nó tự đi thăm dò."
Lưu Trường đã nói thế, những người khác không dám phản bác nữa.
Khi họ về Trường An, Lữ Sản đã sốt ruột đợi sẵn ở cổng thành, vội vàng chạy tới.
"Trường đệ, đệ đi đâu, cô mẫu liên tục phái ba nhóm người đi tìm đệ, muốn đưa An về."
Lưu Trường mặt bình tĩnh:" Truyền lệnh trẫm, gọi những kẻ kia về, dám tự ý rời thành, ném ra chợ."
Lữ Sản ngớ người, đang định nói thấy Lưu Trường cúi đầu nhìn mình chằm chằm, rối rít vâng một tiếng.
Lưu Trường bấy giờ mới phóng ngựa vào thành.
"Sao con có thể bỏ lại An ở đó một mình, con cho rằng Trương Bất Nghi tán tụng vài câu thịnh thế là không có tặc nhân nào dám ra tay với An à?"
Lưu Trường vừa về Hậu Đức Điện thì thái cũng tới ngay sau.
Lữ Lộc định tới đỡ, không ngờ ăn luôn một gậy, Lữ hậu mắng:" Đại sự như thế mà ngươi để Trường làm bừa à?"
Lữ Lộc ủy khuất lùi sang bên.
"A mẫu, đây là chuyện lớn, con tự có tính toán." Lưu Trường bị Lữ hậu cầm quải trượng đánh, nhưng y không né tránh:
Lữ hậu sững người nhìn nhi tử ngốc, trong mắt bà, y luôn là đứa bé chảy nước mắt nước mũi tìm mình cao trạng. Tới giờ mới nhận ra hình tượng nhi tử biến hóa, hình như lớn lên một chút rồi, nén giận nghiêm mặt ngồi xuống.
Tào Xu đứng ở cổng, nàng là mẹ đẻ của Lưu An nhưng lại hết sức ủng hộ Lưu Trường.
Nàng chưa bao giờ chiều chuộng Lưu An, Lưu Trường suốt ngày bận rộn ở ngoài, nàng mới là người đảm nhận vai trò cha nghiêm.
Có điều đối diện với lửa của thái hậu, nàng không nói gì cả, nàng biết lúc này lên tiếng, chỉ gây phiền toái không cần thiết, nàng tin Lưu Trường có thể xử lý tốt chuyện này.
Lưu Trường ngồi xuống một cái liền nói:" Con đã an bài nhân thủ rồi, không phải hứng thú bất chợt, trong lý đó toàn là Tú Y, họ dùng thân phận ngoại tộc nối nhau vào ở trong vòng một năm qua. Trong đó thậm chí có thái y, quan lại cũng là do con an bài ... Bề ngoài chỉ có một mình Trương Phu theo dõi nó, thực tế con dùng tới mấy trăm người, hơn nữa đó là trọng địa Đồng Quan, không thể xảy ra chuyện."
Nghe tới đó Lữ hậu nguôi giận không ít:" An bài từ trước rồi à?"
Lưu Trường gật đầu:" Vâng, chỉ là không dám nói với a mẫu, sợ a mẫu quá sủng ái An, ngăn cản chuyện này."
"A mẫu, nước Tần sở dĩ có thể đại nhất thống vì họ liên tiếp xuất hiện bảy đời hiền quân, nhưng hủy diệt chỉ vì một hôn quân ..."
Lữ hậu không vui:" An không phải hạng Hồ Hợi."
"Con biết, nhưng thiếu sót của nó rất rõ, nó tự cho mình là đúng, coi khinh người khác."
"Sao không nói khuyết điểm của bản thân?"
"A mẫu con khác nó, con là ngoại vương tạo ... Khụ, khụ. Dù sao con thủa nhỏ chạy khắp nơi, cả tượng nhân xây hoàng cung cũng thành bằng hữu của con, con khinh sĩ nhân nhưng chưa từng coi thường bách tính. Làm hoàng đế sợ nhất là chỉ coi trọng cái thứ gọi là hiền nhân mà coi khinh bách tính tầng chót."
Lời này Lưu Trường không sai, đại thần trong triều y nóng lên là đấm đá, nhưng với bách tính chưa từng lên mặt thiên tử. Vấn đề lớn nhất của Lưu An là lúc nào cũng coi mình là thái tử, là đại gia học vấn, cả chuyện vỡ lòng cũng coi khinh.
Lữ hậu trầm ngâm, tuổi bà tuy đã cao, nhưng vẫn còn chưa hồ đồ tới không biết đúng sai. Trước đó là bà quá lo Lưu Trường lỗ mãng làm hại tới cháu mình mới tức giận, giờ biết y an bài thỏa đáng, còn cân nhắc nhiều nhân tố như vậy, không khỏi gật gù.
"Con nói đúng, phải giải quyết vấn đề này từ căn bản, còn cần chuyển Trữ Quân Điện ra ngoài, thiết lập phủ đệ riêng ... Phải để thái tử tham gia quốc gia đại sự, bao gồm quản lý địa phương, theo quản viên xuống địa phương khảo sát. Mỗi năm được đi ba lần ...."
Hai mẹ con bàn bạc một lúc, Lưu Trường nói:" A mẫu cưng chiều thằng nhãi đó quá, vậy là không được."
"Năm xưa con là chư hầu vương, nhưng ai cũng dám mắng, Tào công còn bắt con, đánh con. Nhưng ai dám ra tay với An không? Trương Thích Chi tối đa chống đối nó, có dám ra tay không? Huống hồ khi con còn nhỏ đi chơi khắp nơi, chứng kiến cảnh hoang toàn của nhân gian. Thằng nhãi này chỉ thích tới nhà hiền nhần, đàm luận đạo lý rỗng tuếch, chưa từng làm được một việc thực tế."
"A mẫu cưng chiều nó như thế, là lảm hỏng xã tắc Đại Hán."
Lữ hậu sao có thể ngờ một ngày mình bị nhi tử giáo dục, dù biết Lưu Trường nói đúng, nhưng bà vẫn rất giận, đứng dậy:" Ngươi giờ lớn rồi, muốn làm gì thì làm."
Lưu Trường cười nịnh chạy tới, khom người nắm tay a mẫu:" Sao con dám thuyết giáo, đây toàn là đạo lý a mẫu dạy con năm xưa ... A mẫu là quốc mẫu hiền mình, sao giận con chứ?"
Lữ Lộc há hốc mồm nhìn trong thời gian ngắn hôn quân nhà mình vứt hết liêm xỉ dỗ cho cô mẫu nguôi giận, dẫn đám cung nữ rời đi.
Có câu biết con không ai bằng mẹ, xem ra biết mẹ không ai bằng con.
Nhìn Tào Xu đứng im nãy giờ, Lưu Trường cười nói:" Thời gian nữa nàng dẫn a mẫu ra ngoài chơi đi, thời tiết tốt lắm, ta nghe nói cảnh sắc ở Đồng Quan rất đẹp."
Tào Xu do dự một lúc, lắc đầu:" Đợi thêm một thời gian đi, mai phải qua mùa đông giá lạnh mới đẹp được ..
"Có thê tử thế này, còn mong gì hơn?"
Lưu Trường vui sướng ôm Tào Xu, Lữ Lộc biết điều rời đi.
"Trường! Vì sao chàng lưu đầy An?"
Đột nhiên có tiếng quát cắt ngang hành động của Lưu Trường, Phàn Khanh mặt hầm hầm dẫn Ung Nga đi vào, theo sau còn có Bột.
Nhưng cả hai cũng chưa kịp nói gì thì bị Tào Xu lạnh lùng nhìn tới im luôn, các nàng không sợ Lưu Trường lại sợ vị tỷ tỷ nghiêm khắc này.
Lưu Bột ủy khuất tới trước mặt Lưu Trường:" A phụ, nếu huynh trưởng chọc giận người, con sẽ nhận phạt thay, đừng phạt huynh ấy được không?"
Bảo bối ngoan ngoãn này làm tim Lưu Trường tan chảy, bế nó lên:" Ha ha ha, ta thưởng cho huynh trưởng con đấy, nào, hôm nay chúng ta đi đâu chơi?"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com