Lưu An rời Trường An gây oanh động lớn.
Dù sao nó là thái tử, chưa kể hiền danh rất lớn, càng được Hoàng Lão coi như bảo bối, bị Lưu Trường lưu đày, cả học phái nổ tung.
Liên tục có đại thần trong triều tới chất vấn y, cả sư phụ cũng bị kinh động.
Chu Xương là người tới đầu tiên, ông không phản đối rèn luyện thái tử, nhưng làm thế quá nguy hiểm, nếu có gì bất trắc thì sao? Ông ta hi vọng Lưu Trường phái người bảo hộ thái tử, tránh có kẻ lòng dạ bất chính thừa cơ gây loạn.
Lưu Trường đồng ý cho xong chuyện.
Tiếp đó là Vương Cao và Tư Mã Quý Chủ.
Hai vị lão sư của thái tử này bỏ qua mâu thuẫn thường ngày, nhất trí đối ngoại. Đáng tiếc là bất kể Vương Cao học vấn cao thâm hay Tư Mã Quý Chủ quỷ biện cao siêu đều không phải là đối thủ của Lưu Trường.
Vì Lưu Trường lờ họ đi.
Thậm chí khi bị nói nóng máu lên, y còn suýt ra tay đánh người, tóm vai họ đẩy ra ngoài, bảo Lữ Lộc không cho họ tới làm phiền mình nữa.
Người tới sau đó còn đông hơn.
"Vương công..."
"Lưu công..."
"Sư phụ???"
"Sư phụ???"
"Phùng công..."
"Phù khâu công..."
"Hà tây vương... Hử? Thằng nhãi!"
Tới cuối cùng chính là mấy thằng nhãi, chúng đơn thuần muốn Lưu Trường thả người.
Lưu An không có nhà, chúng mất đi kẻ cầm đầu gây chuyện. Đừng thấy Lưu An còn nhỏ mà lầm, nó mới là tên đầu sỏ lập kế hoạch, tổ chức phạm tội.
Không có người cầm đầu nữa, bọn nhãi đành làm chuyện đàng hoàng, ví như theo đuổi nữ nhi của Tần tướng quân.
Vì sao gọi là chuyện đàng hoàng, vì Lưu gia xưa nay có truyền thống rất ư khó nói, không theo đuổi cận thị và lang trung coi như là đàng hoàng rồi.
Bọn nhãi dần lớn lên, bên cạnh đã có cận thị và xá nhân, đa phần là người trẻ tuổi, ưa nhìn.
Lưu Trường hiện chẳng quan tâm mấy thằng nhãi đó, vì sứ giả nước Thân Độc tới rồi.
Sứ giả này là người nước Đại Hạ.
Người Đại Hạ là sản phẩm để lại khi Alexander Đại đế đông chinh, vị trí nằm giữa bắc Ấn Độ và Trung Á, tới nay nơi đó còn nhiều di chỉ Hi Tịch. Có điều vì vì sống chung người bản địa thời gian dài, họ dần bị Ấn Độ hóa, văn hóa giao thoa sinh ra đất nước trên lịch sử gọi là vương quốc Hi Tịch - Ấn Độ.
Nước Đại Hạ theo cách gọi của Đại Hán chính là Ba Khắc Đặc Lý Á đang bị Hung Nô dày vò, trong cuộc chiến với Hung Nô, bọn họ dần hiểu nguồn gốc của Hung Nô.
Nước Đại Hạ từng phái người nghị hòa với đám người man rợ đó, trong bầu không khí vô cùng nghiêm túc căng thẳng, sứ giả Đại Hạ và sứ thần Hung Nô triển khai biện luận thân thiết. Lúc đó Đại Hại nói tới anh hùng vĩ đại nhất của mình, Đại Lực Thần.
Phương đông có Đại Lực Thần, người này cưỡi trên ngựa trắng, sức mạnh vô song, là thần linh chốn nhân gian.
Học giả Đại Hạ biểu thị, Đại Lực Thần nhà mình là con tư sinh của thần vương, hoàn thành 12 kỳ tích.
Còn Hung Nô nói, Đại Lực Thần nhà mình là con của đế vương, hoàn thành vô số sự tích vĩ đại, đánh bại cả bọn họ. Là kẻ bị đánh bại, bọn họ phải miêu tả kẻ địch thật mạnh, bọn ta không đánh được vì đối phương là thần linh thôi, không phải vì lý do nào khác.
Khi sứ giả Đại Hạ kể về sự vĩ đại của thần linh nhà mình, cho rằng thần hàng phục được quái vật chín đầu mới thực sự là thần.
Người Hung Nô biện luận tất nhiên là không phải đối thủ của người ta, nóng lên chất vấn, thần linh nhà ta nay còn sống, còn thần linh của các ngươi ở đâu?
Người Đại Hạ choáng, cái quỷ gì vậy, thần linh mà còn sống à?
Bọn họ tuy kể vanh vách về sự tích thần linh của mình, nhưng gọi thần linh ra thì tất nhiên là không làm được. Bọn họ không tin đám người man rợ, nên muốn đi xem người đánh bại Hung Nô là ai.
Đại Hạ vương phái ra mười mấy đoàn sứ tiết, đi nhiều phương hướng, vòng qua lưng Hung Nô, cuối cùng chỉ một đoàn sứ tiết tới được Tây Vực.
Khi bọn họ tới được Tây Vực còn khinh thường, cho rằng cái quốc gia kia chẳng có gì ghê gớm, đến khi tới Hà Tây, mặt họ có chút nghiêm túc. Khi bọn họ tới Lũng Tây, mặt liền trắng bệch.
Khi tới Trường An, đám người này hô to Đại Lực Thần.
Trường An với họ mà nói là sự tồn tại không thể tưởng tượng được, một tòa thành sinh hoạt của trăm vạn người, bằng tới mấy quốc gia rồi. Đây là thần tích, là nơi cư trú của thần linh.
Phùng Kính tiếp đãi họ rất khách khí.
Sứ giả Đại Hạ đi quanh tòa thành thần linh này mấy ngày, được Phùng Kính dạy lễ nghi mới vào hoàng cung bái kiến Đại Lực Thần trong truyền thuyết.
Bọn họ tới Đại Hán nghe rất nhiều lời đồn về vị Đại Lực Thần này, ví như sinh ra trong ngục, tiếng khóc làm sập nửa thành Trường An, rồi khuất phục trâu thần do thần linh hóa thành. Chuyện này với người Đại Hạ vô cùng mẫn cảm, phiên dịch nhầm trâu thần thành trâu do thần linh hóa thành, không may là người Đại Hạ có vị thần thích biến thành trâu ... Khó tránh khỏi làm người ta nghĩ linh tinh.
Nên bọn họ nóng lòng muốn gặp vị Đại Lực Thần còn sống này.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, trang phục không chỉnh tề cho lắm, mặt khinh thường nhìn đoàn sứ tiết.
Khi Mục Tây Tư nhìn thấy hoàng đế, hắn khiếp sợ.
Hắn chưa bao giờ thấy người cao lớn như thế, Mục Tây Tư không thấp bé gì, nhưng ở trước mặt vị hoàng đế này, hắn thấy mình không khác gì đứa trẻ con. Người đó như người khổng lồ, ánh mắt hung tàn làm người ta khiếp sợ. Không chỉ Mục Tây Tư, các sứ giả khác cũng gần như choáng váng khi thấy Lưu Trường.
Đặc trưng thẩm mỹ của người Hi Tịch thể hiện rõ ràng trên bức tượng của họ, họ tích nam giới bề ngoài hùng tráng, cơ bắp rõ ràng, thể hiện cảm giác sức mạnh, cảm giác to lớn.
Trong mắt họ Lưu Trường tựa hồ là bức tượng lớn sống lại, một vị nghệ thuật gia trong đoàn không kìm được kêu lớn.
Lưu Trường phù hợp một cách hoàn mỹ với hết thảy nhu cầu về vẻ đẹp nam tinh của họ, giây phút đó bọn họ tỉnh ngộ.
Thì ra người Hung Nô không nói dối, thần linh có thực.
"Đại Lực Thần của phương đông, xinh hãy chúc phúc cho chúng tôi, được tắm trong ánh sáng thần thánh của ngài, lồng ngực ngài là do rặng núi hóa thành ..."
Mục Tây Tư tuôn ra một tràng những lời hoa mỹ, cái này làm khổ người phiên dịch rồi, hắn năm xưa theo a phụ tới bên đó làm ăn, học đường nhiều ngôn ngữ, miễn cưỡng có thể làm ăn được, biểu đạt suy nghĩ của mình. Chứ bảo hắn biểu thị tới thứ văn hóa cao cấp này thì làm khó rồi.
Thế là phiên dịch đành dịch bừa theo ý hiểu của mình.
"A ... Bọn ta tới để cầu tiên, hỡi Đại Lực Giả thần tiên của phương đông, bọn ta muốn giúp ngài tắm rửa, bọn ta muốn ăn ngài ... Lồng ngực của ngài, núi của ta, muốn bú sữa ngài ....!"
"Khốn kiếp!" Trương Bất Nghi nổi giận hạ lệnh:" Người đâu kéo đám bại hoại của dâm quốc phương tây ra xử trảm."
Quần thần đều thấy bị sỉ nhục, ai nấy đều phẫn nộ, hoặc sững sờ, không hiểu sao sứ giả một nước lại nói ra những lời như thế.
Chỉ có Lưu Trường cười to:" Ha ha ha, tên này muốn tắm cho trẫm, lại còn muốn bú sữa trẫm à? Hắn muốn bú thì trẫm cũng phải có sữa nữa chứ!"
"Ha ha ha, phong tục gì thế, bên đó làm vậy à? Quốc vương hai nước bên đó gặp nhau rồi bú sữa nhau sao? Ngươi mau mau hỏi xem."
Phiên dịch vội giải thích: "Bệ hạ, bọn họ coi người là thần linh để cầu khấn... Có vài lời, khả năng tiểu nhân dịch không thỏa đáng."
Lưu Trường vỗ về Trương Bất Nghi: "Không cần phải giận, chẳng qua ngôn ngữ khác nhau mà thôi, trẫm nam chinh bắc chiến, chưa từng gặp qua phong tục kỳ quái như thế."
Tư Mã Hỉ đứng cách đó không xa kích động ghi chép đúng sự thực quá trình hội diện hai bên.
Mục Tây Tư cũng kinh ngạc lắm, không hiểu đám người kia vì sao phẫn nộ như thế, điều này làm hắn kiên định quyết tâm học tiếng Hán.
Sau khi tâng bốc xong thì hắn giới thiệu về quốc gia của mình.
"Bọn thần có bốn năm chục vạn sĩ tốt, bọn họ đều là anh hùng, tuy không cường đại như đế quốc của ngài, nhưng từng đánh bại đế quốc phía tây."
Phiên dịch nói: "Hắn nói có bốn năm chục vạn sĩ tốt, thực ra có vài vạn, bình thường gặp cường địch mới triệu tập nông phu nô lệ, sức chiến đấu không mạnh."
"Bọn thần có mười bảy tỉnh, các nơi đều có thành trì, tuy không bằng Trường An, nhưng ..."
"Hắn đang bốc phét về đất đai nước mình lớn thế nào, tuy không lớn, nhưng rất màu mỡ, người cũng không đông như Đại Hán."