Mục Tây Tư không biết phiên dịch ở bên vạch trần mình, vẫn đang say sưa giới thiệu cường quốc của mình.
Sau đó Mục Tây Tư mới nói tới khó khăn hiện nay.
"Đám người man rợ đó sau khi bị ngài đánh bại liền tới đất đai của bọn thần, giết chóc cướp phá, bọn chúng không phải là người văn minh, chúng cướp lương thực của nông dân ... Bọn thần đã chặn đứng được đường tiến của chúng."
Phiên dịch nói: "Người Hung Nô cướp bóc ít nhất còn bắt nô lệ, đám người này sẽ trực tiếp lột da, mà chúng cũng chẳng ngăn nổi người Hung Nô."
Cuối cùng Mục Tây Tư nói muốn kết minh với Đại Hán.
Quần thần giờ đã hiểu quốc gia này, đang bàn bạc, song họ chẳng chú tâm lắm.
Người Hung Nô tới nhà người khác cướp bóc đốt phá thì liên quan gì tới bọn ta?
Đám người Chu Xương cực kỳ thù địch với đoàn sứ tiết này, bọn họ sợ bệ hạ hứng lên phát động chiến tranh, vậy thì dùng bao nhiêu vật lực, bao nhiêu sức dân, làm không khéo ngay cả Đại Hán cũng bị kéo sụp.
Từ xưa tới nay dùng binh quá nhiều không phải chuyện tốt, rất nhiều vương triều từng hưng thịnh vì chiến tranh liên miên mà quốc lực sụt giảm mạnh.
Vì chiến tranh là tiêu hao, dù với cả người chiến thắng.
May mà Lưu Trường không bị sứ giả làm động lòng.
"Trẫm nghe nói, hai quốc gia phái sứ giả phải dùng lễ nghi bái phỏng, sau khi bái phỏng hai lần mới tính là quốc gia hữu hảo. Sau lần thứ ba mới có thể kết minh, quân vương ngồi cùng nhau bàn đại sự, sau đó gọi là quốc gia huynh đệ."
"Nay các ngươi tới lần đầu đã mạo muội đề xuất kết minh là không thỏa đáng."
Mục Tây Tư không thất vọng, hắn biết chuyện này không dễ dàng như thế, làm gì có chuyện tới một cái là kết minh ngay, quy củ bất thành văn này chỗ họ cũng tốt tại.
Tới tối, sứ tiết mặc trang phục đẹp nhất tới dự tiệc.
Loại trang phục che nửa thân thể này không thể nào phù hợp với khai xuân ở Trường An.
Bọn họ run rẩy, nhưng vì giữ lễ nghi quý tộc, nên vẫn phải tỏ ra ung dung, kệ cho môi tái cả đi, đồng thời cũng ngồi quỳ kiểu Đại Hán.
Lưu Trường tò mò hỏi:" Chỗ các ngươi có bao nhiêu quốc gia?"
"Trừ bọn thần ra thì còn nhiều vương triều nữa, bên cạnh cũng có rất nhiều thành bang. Có nước Tốn Gia của kẻ giết vua, rồi nước Bách Thừa, nước Yết Lăng Già, nước Chu La, Phan Địch Á ..."
Mục Tây Tư rất thật thà giới thiệu tình hình đương địa, sau khi vương triều Khổng Tước diệt vong, nơi đó thành cục diện quốc gia chia rẽ.
Đám người Đại Hạ này hết sức sùng kính Lưu Trường, nhất là khi Lưu Trường ngồi xuống bên cạnh, đám người này sợ hãi.
Nói thật, Mục Tây Tư không phân biệt được vị này là người hay thần linh.
Lưu Trường chẳng cần làm gì hết, y chỉ cần ngồi đó thôi cũng mang tới cảm giác thần linh trong truyền thuyết rồi.
Mục Tây Tư không nhịn được hỏi:" Nghe nói ngài từng khuất phục một con trâu do thần linh hóa thành."
Lưu Trường đắc ý lắm:" Hả, ngay cả các ngươi cũng biết chuyện đó sao?"
"Khi đó có người tặng trẫm một con trâu, con trâu đó có chút khác thường, song không phải là trâu thần gì, uổng phí vẻ bề ngoài ... Bị trẫm vật xuống đất không động đậy được, cuối cùng trẫm sai người giết ăn thịt ..."
Phiên dịch nói:" Hoàng đế kể có người bắt được trâu do thần linh hóa thành, nhưng thần linh đó không lợi hại lắm, chỉ có bề ngoài, không tính là thần linh thật sự ... Bị bệ hạ đánh bại ăn thịt rồi."
Mục Tây Tư không nói ra lời, hắn không còn nghi ngờ nữa.
Vị nghệ thuật gia lúc này khao khát nói:" Có thể nói với hoàng đế, ta là một nhà nghệ thuật gia, ta muốn vì hoàng đế làm bức tượng lớn nhất, cho ta sờ thân thể ngài."
Phiên dịch do dự:" Bệ hạ, người này giỏi làm tượng, muốn sờ thân thể bệ hạ để làm tượng đó."
"Không phải chứ, đám người này sao cứ kiếm chuyện với thân thể trẫm như thế? Làm thì làm đi, sờ trẫm làm gì? Mắt tên đó không ổn."
Tới khi rời đi vị nghệ thuật gia vẫn không thỏa mãn được khát vọng.
Tiễn người đi rồi, Trương Bất Nghi không vui nói:" Đám man di không biết lễ."
"Chuyện này có gì mà lạ, người nước Yên dùng thiếp của mình đãi khách, người nước Tề nghe nói liền bảo họ vô lễ, chẳng qua là phong tục khác nhau thôi. Những điều bọn họ nói, chúng ta vậy mà không biết gì hết, theo họ nói thì nước Thân Độc đã diệt vong mười mấy năm rồi, kẻ giết vua soán vị nay lập ra quốc gia ... Gì nhỉ?"
Trương Bất Nghi vội đáp:" Nước Tốn Gia ạ."
"Đúng, quốc lực chúng không như xưa nữa, đây là cơ hội trời ban cho chúng ta."
"Bệ hạ muốn viễn chinh sao?"
"Không, chinh phạt không phải chỉ có cách xuất binh ... Có điều cái kẻ giết vua kia, chúng ta nên thảo phạt hành vi của hắn không?"
"Loạn thần tặc tử, tất nhiên là phải giết."
Lưu Trường ngoạc miệng cười:" Đợi thêm chút nữa, chuyện trong nước chỉ cần yên ổn giao cho An, trẫm đích thân đi báo thù cho Thân Độc vương ..."
Trịnh Dương lý, huyện Thuyền Tư Không.
Trời tờ mờ sáng, tiếng gà gáy phá vỡ sự yên tĩnh.
Lưu An bật dậy, nương theo ánh trăng chiếu qua cửa sổ, híp mắt nhìn quanh, cái gian phòng nho nhỏ lại có năm người ngủ. Bốn người khác đều là nhi tử chưa thành gia của ông già, nó ngửi thấy mùi thối, nhăn mày nhìn ra cửa sổ.
Vì thân phận của nó, người ta phải nhường ra vị trí tốt nhất, bọn họ túm tụm với nhau để nó không bị chèn ép.
Dù vậy Lưu An vẫn thấy rất chật chội.
Mùi thối trong phòng không ngừng kích thích Lưu An, nó đành đi ra ngoài, vừa mới ra liền thấy bà già đang xay gạo. Trời rất lạnh, Lưu An mặc trang phục tốt nhất của nhà họ, vẫn cảm nhận được cái lạnh sáng sớm. Vậy mà bà già mồ hôi đầm đìa, áo dính cả vào lưng ...
Lưu An không nói tiếng nào, đi vài bước, ngồi hướng về phía cửa.
Nhìn kê bị nghiền nát, vỏ ngoài rơi ra, quá trình cứ lặp đi lặp lại, Lưu An lại nhìn tới thất thần.
Từ lúc tới nơi này, nó không tiếp xúc nhiều với họ, đa phần nó tự than tự trách, nhớ cuộc sống ở Trường An, hoặc suy ngẫm học vấn. Nó hoàn toàn chẳng hòa nhập được với cái nhà này, cho dù có ăn mặc giống nhau, nhìn một cái đã thấy khác biệt. Láng giềng đều nói, Trương lão trượng thêm một họ hàng xa, là đứa bé rất đẹp.
Đứa bé đó có vẻ không thông minh lắm, cả ngày ngây người, người ta bắt chuyện nó không đáp, thật đáng tiếc, trông đẹp thế mà.
Cả nhà Trương lão trượng đều rất khách khí với Lưu An, dù Lưu Trường đã dặn, cần đánh thì đánh, cần mắng thì mắng, nhưng bọn họ nào dám đắc tội với quý nhân. Thường ngày hết sức khách khí, mang thứ ngon nhất cho nó ăn, nhường chỗ tốt nhất cho nó ngủ, không dám sai bảo gì, mặc nó ngây ra.
Mấy đứa con của Trương lão trượng tránh xa Lưu An, dù đứa nhỏ nhất cũng không dám nói chuyện với nói.
"Có lẽ quý nhân không biết, gạo kê quý nhân ăn làm ra thế đấy ..."
Bà già cười nói, bà cũng dùng khẩu âm Quan Trung giống Lưu An, chỉ là Lưu An rất ít nói tiếng địa phương, khác với Lưu Trường có thể nói đủ các loại tiếng địa phương, có thể nhanh chóng thân quen với người các nơi. Lưu An nói chậm rãi, giọng điệu đặc thù của quý tộc.
Lưu An không thử đào tẩu, nó không ngốc, không làm cái chuyện vô tác dụng.
A phụ đã quyết chuyện gì, đại mẫu cũng không thay đổi được.
Nó bình tĩnh nói:" Ta biết, thứ ngươi đang dùng do một bằng hữu của ta trong thượng phương làm ra."
Bà lão khen:" Thì ra giọng quý nhân dễ nghe như thế."
Nhìn bà lão mồ hôi ướt lưng, Lưu An không nhịn được nói:" Bà có bốn nhi tử, sao không bảo chúng giúp."
"Lát chúng ăn xong phải ra ruộng, lão không làm được việc đồng áng, đã vô dụng rồi, chỉ có thể làm chuyện này ... Ở nhà nhàn rỗi mà."
Lưu An thì biết bà già chưa từng nhàn rỗi, từ xay gạo, dệt vải, cho gia súc gia cầm ăn, đi đưa cơm nước, đôi khi còn giúp vận chuyển đồ. Tóm lại là Lưu An chẳng thấy bà ta nhàn bao giờ.
Nó thấy thế là không ổn.
"Nếu thương a mẫu, không nên để a mẫu khổ như vậy."
"Tiểu quân nói gì thế, nếu là trước kia, lão có muốn xay gạo cũng không có mà xay, khi lão còn nhỏ, hai đứa đệ đệ trong nhà vì không có cái ăn mà chết. May về sau triều đình nhân đức, phái người đưa nông cụ, hạt giống tới ..."
"Bà bao tuổi rồi?"
"Ba mươi bảy, già lắm rồi ..."
Lưu An bàng hoàng mở to mắt, nhìn bà gia tóc bạc, tang thương khắc trên mặt, sững sờ rất lâu, bà già chỉ nhiều hơn a mẫu nó có bốn tuổi, mà trông già hơn cả đại mẫu rồi, nó cứ tưởng ...
"Vậy lão trượng ...?"
"Ông ấy hơn lão bảy tám tuổi, trong lý đã là trưởng giả rồi."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com