Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 770 - Chương 771: Viết Cách Trị Thủy Hoặc Viết Di Chúc.

Chương 771: Viết cách trị thủy hoặc viết di chúc.

Khi Lưu An vào Thiên Lộc Các, thuần thục tìm thấy sách mình cần, chuẩn bị xoay người đi thì ngẩn ra.

Một thần hình cao lớn ngồi đó, trước mặt đặt rất nhiều sách, đang cầm bút viết gì đó.

Người này tất nhiên là a phụ hắn.

A phụ vậy mà lại lén lút vào Thiên Lộc Các đọc sách à?

Lưu An dụi dụi đôi mắt của mình, xác định là mình không nhín lầm, ngập ngừng tới bên a phụ. Lưu Trường rất tập trung, không phát hiện có người tới bên cạnh, Lưu An nhón chân lên nhìn trộm. Chữ của a phụ, thực sự đúng là .... khó nắm bắt.

Thậm chí hắn không nhận ra đó là cái chữ gì, tốn công nhìn rất lâu mới bừng tỉnh.

A phụ đang viết trồng cây chống lũ, cái này thì Lưu An biết, đó là chủ trương của Nông gia, họ cho rằng trồng thật nhiều cây ở gần sông có thể giảm thiểu thiên tai một cách hiệu quả. Chỉ là a phụ không chắc cách này có hiệu quả không.

"A phụ, có hiệu quả đấy, cây cao rễ sâu có thể giữ đất, nếu mưa lớn, đất cát chảy xuống sông, từ đó mà thành lũ. Nếu có thể giữ đất, tất nhiên là giảm thiểu được lũ lụt ... Chủ trương của Nông gia không sai, Nông gia có hai vị hiền nhân tự thử rồi. Có cần con mang sách liên quan tới không?"

"Hả? Thằng nhãi con này tới từ khi nào thế?"

"Con tới lâu rồi, bảo sao mấy ngày qua không thấy a phụ đâu, thì ra a phụ tìm sách, con còn nghĩ a phụ đi săn ..."

"Nào, nào, ngồi xuống." Lưu Trường kéo Lưu An ngồi xuống bên cạnh mình, đưa hắn xem mấy biện pháp:" Xem giúp ta mấy cách khác."

"A phụ vì chuyện nước sông mà lo lắng sao?"

"Đúng, riêng một huyện thôi mà hơn vạn người gặp thiên tai, quần thần không đưa ra được biện pháp gì. Bọn họ vô dụng, trẫm phải tự đi tìm sách ... Mấy ngày qua trẫm xem sách còn nhiều hơn mấy chục năm."

Lưu An nhìn đống sách, lại nhìn gương mặt mệt mỏi của a phụ:" A phụ đã xem sách của Kham Dư gia chưa?"

"Chưa, có gì?"

"Con nhớ sách của họ có cách thoát nước, năm xưa Ngụy vương từng xây dựng cách thoát nước trong nước ... Con đi xem sao. Còn cách trồng cây của Nông gia, còn thấy trồng lượng lớn cây côi ở thượng du có tác dụng rất lớn ..."

Rất nhanh Lưu An tìm ra mấy cuốn sách, Lưu Trường đến tên sách còn chẳng hiểu lắm.

Hai cha con ngồi thảo luận, sách chất trước mặt ngày càng nhiều.

Khi Lưu Trường tìm ra một ghi chép hữu ích khác, định hỏi Lưu An thì phát hiện thằng nhãi con đã gục xuống bàn ngủ rồi. Lưu Trường nhìn ngoài cửa sổ, đêm đã khuya, Lưu Trường đặt sách xuống, bế nhi tử lên rời Thiên Lộc các.

Gió thổi vi vu, cánh tay Lưu Trường vững vàng, bế đứa con đã lớn chẳng khó khăn.

Lưu An ngủ rất say.

Triều Thác sau một thời gian dài lại được gọi tới Hậu Đức Điện.

Trời còn chưa sáng, Triều Thác vẫn còn mơ hồ, nửa đêm đột nhiên bị giáp sĩ giải đi, hẳn là rất hoang mang, huống hồ là hắn bị đưa ra khỏi đại lao. Triều Thác thiếu chút nữa cho rằng mình sắp "bệnh mất" rồi, chuẩn bị di ngôn. Không ngờ giáp sĩ đưa tới Hậu Đức Điện, xem ra cái mạng này giữ được rồi.

"Thác, gần đây số lần sông dâng lũ ngày một nhiều. Các khu vực Hà Nội, Hà Đông đều gặp thiên tai, cứ tiếp tục thế này sẽ lan tới vùng Lương Tề. Nếu như thế chính sách hưng nông bị nguy hại khó tính được ...." Lưu Trường vừa nói vừa lệnh Lữ Lộc đưa bút cho Triều Thác:

"Trẫm không phải bạo quân, không làm khó ngươi, cho ngươi bút mực. Ngươi tự chọn, hoặc là viết di ngôn, hoặc là viết cách trị thủy."

" Bệ hạ, có thể cho thần ít thịt và trà nước không?"

Triều Thác nhìn trái phải, hắn không nóng vội, hỏi Lưu Trường thật kỹ tình hình các con sông. Thời gian qua Lưu Trường bỏ không ít công sức vào việc này, cho nên đối diện với các câu hỏi của Triều Thác, y đối đáp trôi chảy, không có chút vấp váp nào.

Chẳng mấy chốc Triều Thác vẽ ra vài đường biểu thị dòng sông, lại vẽ thành trì, các khu vực thiên tai.

"Không ngờ ngươi vẽ không tệ, xem như toàn tài." Lưu Trường gật gù:

Triều Thác do dự một lúc nói:" Bệ hạ có biết nguồn cơn thủy họa không?"

"Ồ, là gì?"

"Thần không dám nói."

"Không sao, nói đi, trẫm không trách tội đâu."

"Là vì bệ hạ!"

"Cái gì, thứ chó má này."

Lưu Trường nổi điên, xông tới túm ngay cổ áo nhấc Triều Thác lên. Triệu Thác hai chân quẫy đạp trên không, ý thức được mình nói sai, vội giải thích:" Bệ hạ! Bệ hạ! Nghe thần nói đã, là vì khai khẩn, khai khẩn mà ra."

Tức thì hắn bị ném xuống đất, Lưu Trường chất vấn:" Thế thì liên quan gì tới trẫm."

"Bệ hạ, xem nơi bị thiên tai, lại xem chỗ thượng du, những nơi này đều do bệ hạ lệnh khai khẩn, cả khu này nữa, trước đó còn an bài lượng lớn bách tính nước Đường khai khẩn. Nhất định do khai khẩn quá độ phá hỏng đất, một khi mưa xuống, khiến lượng lớn đất cát chảy xuống sống, khiến cho những địa phương kia gặp họa ...." Triều Thác phân tích:" Bệ hạ xem, nước Lương nay cũng khai khẩn lượng lớn ruộng đất, thần phán định, không lâu nữa sẽ gặp thiên tai."

Hoa Hạ có ý thức bạo hộ tự nhiên từ rất sớm, Mạnh Tử, Tuân Tử đều từng đề xương bảo vệ hoàn cảnh thiên nhiên. Rất nhiều học phái, trong đó Nông gia là những người đầu tiên ý thức được tai hại do khai khẩn quá độ gây ra.

Nghe Triều Thác giải thích, Lưu Trường bất lực.

Đâu còn cách nào khác, nhân khẩu tăng, không khai khẩn thêm đất đi cũng chết.

"Quần thần đều biết đạo lý này nhưng không dám nói là vì sợ bệ hạ giận, nếu bệ hạ giao thần làm, thần sẽ dốc toàn lực. Có điều bệ hạ nên nghĩ kỹ, nếu dừng khai khẩn thượng du, sẽ là đả kích lớn với chính sách hưng nông, dù sao đó là mảnh đất màu mỡ."

"Thối lắm!" Lưu Trường phất tay:" Chính sách hưng nông là vì dân không phải vì khai khẩn. Có gì phải đắn đó, nếu khai khẩn phá hoại đất, khiến sông gây lũ hại dân, không phải đi ngược ý nguyện ban đầu à? Trẫm không tin cương vực Đại Hán rộng như thế lại không kiếm được chỗ khai khẩn."

"Chuyện này nếu trẫm giao cho ngươi, ngươi sẽ không làm trẫm thất vọng chứ."

Triều Thác bái lạy: "Tuyệt đối không ạ."

"Trẫm chỉ sợ ngươi tới địa phương một cái là phái giáp sĩ đuổi bách tính đương địa, phá ruộng đồng của họ làm dân oán sục sôi, giết quan tạo phản:

"Nếu bệ hạ không tin thần thì phái một người đốc thúc là được."

"Phái một người à?" Giọng Lưu Trường đầy thâm ý:

Triều Thác cả kinh:" Bệ hạ, không thể là Viên Áng, con người hắn ..."

"Yên tâm, yên tâm, nội triều chỉ hai người các ngươi biết làm việc, trẫm sao có thể phái hết đi."

Triều Thác thở phào, được bệ hạ xá miễn, hắn vui vẻ rời hoàng cung về nhà.

Lưu Trường gọi lớn:" Người đâu, gọi Thân Đồ Gia tới cho trẫm ..."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment