Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 771 - Chương 772: Phải Học Nhiều Lắm.

Chương 772: Phải học nhiều lắm.

Lưu Doanh đã tới nước Sở, nước Sở không còn quy mô như xưa nữa, sau khi Lưu Giao qua đời, nước Sở phân ra rất nhiều phần. Giống nước Tề, nước Sở mất đi thực lực đệ nhất ở phương nam, tuy quốc lực vẫn cường thịnh, nhưng không so được với nước Ngô như mặt trời đang lên nữa.

Sở vương hiện nay chính là Lưu Dĩnh Khách năm xưa cầu học ở Trường An, a phụ qua đời đả kích không nhỏ cho hắn. Sức khỏe Lưu Dĩnh Khách vốn không tốt, lúc này trông càng yếu ớt, thậm chí yếu hơn Lưu Doanh, làm Lưu Doanh nhíu mày.

Lưu Dĩnh Khách dẫn Lưu Doanh đi du lãm phong cảnh nước Sở. Hắn kế vị không thay đổi sách lược phát triển của a phụ chế định năm xưa, chuyện lớn gần như giao cho quốc tướng, bản thân không tham dự, chỉ triệu tạp văn sĩ viết văn chương gì đó. Thực tế triều đình đã khống chế nước Sở rồi.

Dù sao một mạch nước Sở không phải thân huynh đệ của Lưu Trường, nên có khác biệt với Lưu Hằng.

"Vốn định tới nước Ngô, nhưng trẫm nhận được thư của Hằng, hắn nói đang ở Nam Việt, dù có đi e khó gặp được, trẫm tới đó sợ thân thể không chịu được, chuẩn bị tới phía nam gặp Lục đệ." Lưu Doanh kể hành trình sắp tới của mình:

Lưu Dĩnh Khách nhất thời ngớ người:" Lục đệ."

"Đúng rồi, Trương Sa vương ấy."

"À, đúng, đúng còn có Trường Sa vương."

Bấy giờ Lưu Dĩnh Khách mới nhớ lão lục là Lưu Hữu, đường đường là chư hầu vương Đại Hán, quốc gia rộng lớn, lại có người như Quán Anh làm quốc tướng. Nhưng mà không hiểu sao người ta hay quên mất sự tồn tại của hắn.

"Trẫm đã lâu lắm rồi không gặp đệ ấy, nước Trường Sa quá xa, con người đệ ấy hơi ... Hướng nội, không giỏi ăn nói."

"Huynh trưởng, có chuyện này đệ không biết có nên nói không."

Lưu Doanh ngạc nhiên:" Đệ cứ nói đi, có gì mà ngại"

"Năm xưa a phụ mời Phù Khâu công dạy học cho đệ, triệu tập rất nhiều quân tử trong nước, nghiên cứu học vấn. Đệ sau khi đăng cơ cũng mời Thân Bồi công, Vi Mạnh dày dỗ nhi tử Lưu Thú .... Đệ tới Trường An cầu học, không thể tự mình dạy bảo đứa nhi tử này. Lưu Mậu còn nhỏ, nhiều lần phạm pháp. Đệ lo tương lai nó kế vị sẽ làm nhục gia phong."

"Ồ, còn có chuyện này nữa à?" Lưu Doanh thoải mái nhận lời:” Được, giao cho trẫm, trẫm rất có kinh nghiệm dạy trẻ nhỏ.”

"Bệ hạ, kỳ thực con người Viên Áng không tệ." Triều Thác nhìn người cao lớn bên cạnh, nhất thời không biết nói gì:

Viên Áng tuy có xích mích với hắn, nhưng hắn không đánh được mình, địa vị không bằng mình, cùng lắm là viết thư cho bệ hạ nói xấu mình thôi. Còn Thân Đồ Gia, ông ta như trâu vậy, ngoan cố, quật cường, mình không cẩn thận sẽ bị ông ta bắt sống, giải lên Trường An.

Hai người này trời sinh không hợp nhau.

Nhưng trước mặt Lưu Trường, Triều Thác và Thân Đồ Gia đều không để lộ sự căm ghét với đối phương.

"Tới địa phương rồi, đừng vội làm việc, khảo sát thật nhiều, đây là chuyện trọng đại, không được có hành vi hại dân." Lưu Trường lờ kháng nghị của Triều Thác đi cảnh cáo mấy lượt mới để hai người họ đi.

Bọn họ đi rồi, Lưu An ngồi ở bên đứng dậy nghi hoặc hỏi:" A phụ, hai người này có làm được việc không?"

"Con thấy họ có làm được không?"

"Hai người này mâu thuẫn trùng trùng, tới địa phương e là tranh quyền đoạt lợi, hỏng chuyện của a phụ."

Lưu Trường lắc đầu:" Con không hiểu, Thân Đồ Gia năng lực không đủ, luận sách lược trị thủy không bằng Triều Thác, khi gặp chuyện lấy Triều Thác làm chính, không có khả năng xuất hiện tình huống ý kiến bất nhất. Nhưng Triều Thác vì đạt mục đích không từ thủ đoạn, Thân Đồ Gia là người cương trực, ông ta có thể trị hắn, không cho hắn đi quá giới hạn."

"Là hoàng đế thì phải biết dùng người, phái một kẻ cũng có nhiều kế sách như Viên Áng đi mới lo chính kiến xung đột mà hỏng chuyện."

"Thứ con phải học nhiều lắm."

Điểm này thì Lưu An phục, luận tới phương diện đề bạt, vận dụng hiền tài, hắn kém xa a phụ, đến cả bất học vô thuật như Sài Kỳ nay cũng làm rất tốt, thăm dò mở đường, được phát huy đầy đủ ưu điểm.

"Tình hình nước Đường thế nào?" Lưu Trường hỏi:

Đây mới là mục đích tới tìm a phụ của Lưu An, lập tức báo cáo:" Con đã hạ lệnh cho Trương Tương Như và Lý Tả Xa, họ đã chuẩn bị sẵn sàng xuất binh từ Sóc Phương và Cửu Nguyên. Lấy tướng quân Ngụy Thượng làm tiên phong, Lý thái úy tọa trấn hậu phương ... A phụ xem, đây là thư tín của Ngụy Thượng."

Lưu Trường không liếc mắt lấy một cái:" Chuyện này con tự lo, báo thành quả lên cho trẫm là được. "

Lưu An sáng mắt:" A phụ, nếu con dẫn xá nhân tới nước Đường đích thân lo liệu chuyện này thì sao?"

"Chuyện do con làm hỏi ta làm gì?"

Lưu An mừng lắm.

Lưu Trường mong Lưu An trưởng thành không chỉ ngày một ngày hai nữa, thằng nhãi này nói thì hay lắm, đâu ra đó, nhưng làm việc chưa khiến Lưu Trường yên tâm.

Đợi thêm thời gian nó mài rũa người dưới, sau đó thành gia, mình có thể lấy cớ rời Trường An rồi.

Lưu An xoa xoa tay, hắn có không ít ý tưởng, lần này tới nước Đường có thể thử nghiệm, không ai có thể quản thúc mình, ha ha ha, mình muốn làm gì thì làm. Ngày đêm sai người tấu nhạc, khách khứa đầy nhà, uống rượu làm thơ, đánh cờ vẽ tranh ...

" A phụ, còn một chuyện nữa ..."

Lưu An ấp a ấp úng:" Lần này con tới nước Đường, đường sá xa xôi, con lại không khỏe lắm, e tới đó không quen thủy thổ, hoặc là mắc phải bệnh tật gì đó ...."

"Xéo!"

Thái tử vội vàng rời Hậu Đức Điện, Lữ Lộc nhìn theo mà hoang mang.

Lưu Trường khinh bỉ:" Thằng nhãi này nghĩ gì, trẫm thừa biết, nó muốn đưa Đề Oanh đi cùng. Nếu để nó đưa đi, đến khi nó về, trẫm thành đại phụ có ba đứa tôn tử rồi."

Lữ Lộc hiểu ra:" Biết con không ai bằng cha."

"Đừng nói thằng nhãi đó nữa, tối nay ngươi mở gia yến, chuẩn bị xong chưa?"

Nghe câu này mặt Lữ Lộc nhăn nhó:" Bệ hạ có phủ, sao muốn thần mời."

"Chúng ta giao hẹn rồi còn gì, huống hồ gia nghiệp của ngươi lớn, còn để ý tới cái này à?"

Lần trước Lữ Lộc hại thảm Chu Thắng Chi và Phàn Kháng, lần này bắt hắn bày tiệc coi như là bồi thường. Hơn nữa nhà Lữ Lộc đúng là rất giàu có, nhiều món ngon chỉ có thể ăn được ở nhà hắn. Hai người kia đã nói rồi, muốn tới nhà Lữ Lộc ăn thịt trâu.

"Có nhiều người lắm đấy, chuẩn bị nhiều vào."

"Vâng!"

"Sao ngươi lại miễn cưỡng thế?"

"Bệ hạ không phải nộp thuế không biết, viện lực của thần vậy mà phải nộp 40 vạn tiền thuế. Giờ thần nghèo lắm, nhà phải nộp thuế, bò dê phải nộp thuế, điện hộ cũng phải nộp thuế. Thần bắt đầu bán tài sản rồi ... Lưu công chuyến này ác quá."

"Không thu của ngươi trăm vạn là nể mặt trẫm rồi đấy, đi chuẩn bị đi."

Tới tối Lưu Trường thay trang phục phong cách nước Triệu, cắm thêm lông vũ vào mũ, mũ có hai tua rũ xuống, lất phất theo gió, rất có phong phạm hiệp khách.

Tuy Lưu Trường thích cách ăn mặc ở nước Sở, nhưng trang phục nước Triệu lại hợp với y hơn, mặc vào càng đẹp hơn, nổi bật được tỉ lệ vóc dáng và cơ bắp của y.

Khi Lưu Trường ngồi xe tới phủ Kiến Thành hâu thì Lữ Lộc đã đợi sẵn ở cửa.

"Trường ... Tới ăn thịt dê à?" Đột nhiên hình ảnh cữu phụ hiện lên trước mặt làm Lưu Trường thất kinh.

Lữ Lộc hỏi vội:" Bệ hạ sao thế?"

Lưu Trường lắc đầu:" Giống, giống quá, râu dài một chút càng giống."

Quần hiền kéo tới sau đó không lâu, Phàn Thị Nhân đỡ Phàn Kháng. Phàn Kháng tập tà tập tễnh, vừa đi vừa mắng:" Lộc, thằng chó, ngươi mâu thuẫn với Thằng Chi thì hại hắn là đủ, sao hại luôn cả ta?"

"Ha ha ha, không thể trách ta, ta chỉ biết Chu lão phu nhân trong cung, không biết có cả cô mẫu."

Phàn Kháng bái kiến Lưu Trường xong, cắn răng ngồi xuống. Phàn Thị Nhân trách móc:" Huynh trưởng, huynh còn nói nữa, huynh ăn đòn đã đành, sao còn kéo cả đệ vào?"

"Chúng ta là huynh đệ, ca ca ăn đòn, đệ đệ phải bồi tiếp chứ."

"Thế khi đệ gặp nạn, sao huynh không chịu cùng?"

"Là ca ca, khi ngươi phạm lỗi, ta tất nhiên thay a phụ mắng ngươi."

Phàn Thị Nhân buông tay, mông Phàn Kháng chạm đất, hét lên đau đớn.

Tiếp đó là huynh đệ Chu gia, quan hệ của họ rất tốt, Chu Thắng Chi đang dặn dò Chu Kiên:" Lát nữa ngươi không phải khách khí, ăn được bao nhiêu thì ăn, ăn không hết thì mang về, hiểu chưa?"

Tuyên Mạc Như tới cuối cùng, trông có vẻ kiệt sức, chẳng có tinh thần.

"Nhi tử của Loan công làm ta buồn phiền, tới Trường An được bao lâu đâu, đứa bé ngoan thế mà lêu lổng với Chu Tả Xa, suốt ngày phóng xe trong thành ... Ài ..."

Quần hiền hoặc ít hoặc nhiều đều phải trả giá vì tuổi thơ vô tri.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment