Yến tiệc bắt đầu, nhìn đám hảo hữu đa phần đã làm cha, Lưu Trường cảm khái, thời gian sao trôi quá nhanh.
"Thần nghe nói Táo tập kích thiên sứ, bị bãi miễn rồi ạ?"
"Không, hắn dẫn người tập kích Sài Kỳ, bị trẫm phạt bổng lộc một năm thôi."
"Tên đó còn có bổng lộc sao, lần trước hắn đánh đập ngoại vương Tây Vực, bệ hạ phạt bổng lộc một năm rồi mà? Còn cả lần trước nữa, hắn đi cướp bách tính, cũng bị phạt bổng lộc một năm."
Lưu Trường lắc đầu:" Dù sao trẫm cũng không nhớ nữa, phạt hắn nhiều quá rồi. Người khác làm quan là để nhận bổng lộc, hắn làm quan thì mất tiền."
"Ha ha ha, nói ra Trần Mãi lợi hại nhất, nghe nói năm nay sản lượng lương thực ở Ba thậm chí hơn nhiều quận huyện Trung Nguyên, xếp thứ tư."
"Quán A xếp thứ bảy."
"Ai thứ nhất?"
"Nghe nói là Tề Quận."
Lưu Trường vừa ăn thịt vừa nói với Phàn Kháng:" Trẫm muốn phái ngươi tới Mã Hàn, phụ trách chuyện khai thác vận chuyển tài nguyên trên Tam Lăng đảo, ngươi thấy sao?"
Phàn Kháng hớn hở:" Vâng, vâng, bệ hạ cho thần quan chức gì?"
"Bình Oa tướng quân."
"Đa tạ bệ hạ, thần sẽ làm tốt việc này."
"Trẫm sẽ phái người hiệp trợ ngươi, ngươi phải đảm bảo vật tư có thể thuận lợi vận tới Mã Hàn, còn phải khiến các nước trên đảo triều cống, ngươi hiểu ý trẫm chưa?"
"Vâng!"
Nghe Lưu Trường an bài công việc cho Phàn Kháng, Chu Thắng Chi cuống lên:" Bệ hệ rút chức lâu thuyền tướng quân của thần rồi, chẳng lẽ muốn thần làm phó tướng cho tên này à??"
"Không, trẫm chuẩn bị để ngươi tới Cửu Chân làm Khai Nam tướng quân, ngươi xây dựng bến tàu, xuất hải xem phía nam là cái gì cho trẫm. Thuyền của ngươi ra biển có chút nguy hiểm, có điều cứ đi ven biển, đủ nơi nghỉ ngơi và bổ xung, hẳn là không có vấn đề."
"Vâng!"
Quần hiền đều nhìn họ hâm mộ, làm tướng quân ở Đại Hán là thực chất nắm quyền trong tay, nhưng kẻ địch của họ càng nguy hiểm, bọn họ phải đối kháng với biển khơi bao la, sức mạnh vô song, mỗi lần ra biển là một lần đánh cược với số mệnh, không ai dám khẳng định là mình sẽ về.
Lưu Trường uống một ngụm rượu:" Trẫm từng hứa cho các ngươi phong hầu bái tướng, nay lại khiến các ngươi tới chỗ nguy hiểm nhất. Á Phu và Tha Chi tác chiến ở tái ngoại, Táo ở Tây Vực, Diên ở Điền, A ở Thục, Mãi ở Ba, đều là sơn cùng thủy tận. Nay các ngươi lại một bắc một nam ... Trẫm không phải là đại ca tốt."
"Ha ha ha, bệ hạ sao nói lời ấy."
"Trong quần hiền đã có hai người làm tam công, hai quận thủ, bốn tướng quân. Đó đều là nhờ bệ hạ ưu ái."
"Ha ha ha!" Lưu Trường cười to:" Nào, uống, sau này nhất định khiến các ngươi xuất tướng nhập tướng."
"Chỉ cần theo bệ hạ ăn thịt uống rượu, dù làm giáp sĩ cũng không sao."
"Ngươi nói đấy nhé, phong Thị Nhân làm giáp sĩ."
"Bệ hạ, thần đùa thôi."
"Ha ha ha !"
Khi Phàn Kháng loạng choạng về tới phủ mình, Phàn Thị Nhân lại đành phải đỡ huynh trưởng lên giường, vừa mới đi ra ngoài liền gặp a mẫu mặt mày nghiêm túc. Lữ Tu lướt qua hắn, mắt nhìn vào trong phòng.
"Lộc vẫn ổn chứ?"
"Vâng ạ."
Phàn Thị Nhân rụt rè trước mặt Lữ Tu vì hắn không phải thân sinh nhi tử của bà, kỳ thực Phàn Khoái có ba nhi tử, trong đó chỉ có Phàn Kháng là đích tử. Mẹ của Thị Nhân mất từ lâu, hắn được Lữ Tu nuôi lớn.
Còn một đứa bé nhất tên Phàn Vệ, vì mẹ đẻ hắn, bị Lữ Tu cực ghét, thậm chí có lần muốn giết hai mẹ con họ. Phàn Kháng vì bảo vệ họ đã đưa về hầu quốc, tránh xa Lữ Tu.
"Bệ hạ có bổ nhiệm không?"
"Có ạ, Bình Oa tướng quân."
Lữ Tu mặt âm trầm làm không khí khẩn trương, lâu sau mới gật đầu rời đi.
Hôm sau Lưu Trường tỉnh lại thì giật mình, tay y bị cái gì đó đè lên, quay đầu sang thì thấy Lưu Bột đang ngủ.
Lưu Bột đặt đầu lên tay y, mồm chu ra, ngủ rất say, Lưu Trường mình cười, không động đậy, chỉ nằm yên nhìn lên trời, kiên nhẫn chờ đợi.
Tối hôm qua uống hơi nhiều, y cũng không biết Lữ Lộc đưa mình về thế nào, thằng nhóc này lúc nào chui vào lòng mình ngủ. Lưu Bột năm nay mới bảy tuổi mà đã cao tới ngực Lưu An, vài ba năm nữa thôi nó sẽ cao hơn huynh trưởng, mười năm nữa Đại Hán có thêm một dũng sĩ.
Nhưng mà chẳng biết nó giống ai, hướng nội rụt rè, a phụ nó là người lỗ mãng, a mẫu nó là người lỗ mãng, thậm chí đại phụ, ngoại đại phụ đều thế, cả nhà không tìm nổi một người hiền lành. Lưu Trường nghĩ rất lâu, cuối cùng nhận định là do Tào Xu, An là do Lữ hậu nuôi lớn, Bột do Tào Xu nuôi lớn. Còn về phần sao không phải mẹ đẻ nó Phàn Khanh nuôi lớn, vì Phàn Khanh hiện giờ vâng đang do Tào Xu nuôi.
Tào Xu rất yêu quý Bột, cũng quản giáo rất nghiêm, tổng thể mà nói, hi vọng nó là người bình thường chút. Bề ngoài nó cường tráng hung hãn giống Lưu Trường, nội tâm ôn nhu tinh tế như Tào Xu.
Lưu Trường không yêu cầu cao, chỉ cần nó đừng ngu ngốc như Triệu vương, giống Tứ ca là được. Lưu Trường còn chuyên môn đặt nó ở nước Đại, vì nơi đó an toàn, cường địch xung quanh bị Đường Yên diệt sạch rồi. Có nước Triệu phía sau làm nơi dự trữ lương thực, vừa có cơ hội mở rộng, lại không lo bị ức hiếp.
Không biết qua bao lâu thằng bé mơ màng ngồi dậy, vừa ngáp và dụi mắt.
Lưu Trường vẫn nằm, cười hỏi:" Không ngủ thêm chút?"
Lưu Bột mù mờ nhìn quanh, tựa hồ bấy giờ mới ý thức được mình đang ở đâu, vui mừng reo lên:" A phụ!"
Lập tức nó lao vào lòng Lưu Trường, Lưu Trường ôm nó ngồi dậy, lấy rau cọ vào mặt nó:" Con tới bao giờ, ta về bao giờ?"
"A phụ về muộn lắm, về một cái đã ầm ĩ, Lý trung lang định đưa a phụ về, bị a phụ đánh, là con dẫn a phụ vào phòng đấy."
"Hả, phải cai rượu, cai rượu." Lưu Trường nói câu này không biết bao lần:
Dẫn thằng bé rời phòng, thấy ánh mắt bất thiện của Tào Xu, Lưu Trường tỉnh bơ như không ngồi xuống:" Xu, ta đói rồi."
"Con cũng đói rồi."
Tào Xu bực bội trừng mắt với cả hai, sau đó sai người mang đồ ăn tới, cha con này ăn giống nhau y hệt, sức ăn đều lớn. Lưu Trường khi lưng lửng bụng rồi liền hỏi:" Bột, gần dây lão sư dạy gì?"
"Không biết ạ."
"Sao lại không biết."
"Con tới Thiên Lộc các liền ngủ, ngủ dậy thì mọi người đi rồi, lão sư nói gì con không biết."
"Ha ha ha, không thẹn là con ..."
Nói tới đó thì thấy ánh mắt của Tào Xu trở nên sắc bén, Lưu Trường nghiêm mặt:" Sao con có thể ngủ khi đi học, không học đạo lý, sao biết trị quốc? Chẳng lẽ con muốn làm hôn quân vô dụng như tam trọng phụ à?"
"Triệu vương khi đó ương bướng, suốt ngày chỉ ngủ, không kính trọng lão sư, a phụ chuyên môn mời lão sư cho hắn, hắn còn nhổ nước bọt vào mặt. Ác liệt tới mức đó, cho nên nay nước Triệu mặt nào cũng thua kém các nước khác, đó là kết cục của không chịu học tập."
Lưu Bột tủi thân nói:" Nhưng con không hiểu, lão sư toàn nói rất huyền hoặc, không nói tiếng người, làm con chỉ muốn ngủ."
"Nói đúng ... Đúng là nói linh tinh, không hiểu thì phải hỏi ..." Lưu Trường giáo huấn một tràng, quay sang Tào Xu:" Có lẽ không nên để Bột tới Thiên Lộc các."
"Bệ hạ có ý gì, sao có thể không đi học."
"Không phải trẫm không cho đi học, mà trẫm nghi, Vương công là cao nhân Hoàng Lão, trừ khi người thiên phú như trẫm, nếu không khó mà học được đạo lý lớn. Trẫm muốn tìm cho nó một lão sư giỏi dạy vỡ lòng."
Phàn Khanh ríu ra ríu rít xông vào Tiêu Phong điện, bẹo má nhi tử, ngồi xuống bên Lưu Trường, nhìn Tào Xu:" Đại tỷ, a mẫu bảo muội đưa Bột về nhà một chuyến."
Lưu Trường không vui:" Chuyện này sao không hỏi trẫm?"
“Bao giờ?”
"Buổi tối muội về."
"Trẫm là thiên tử." Lưu Trường hét lên:
"Được, đi sớm, về sớm."
"Vâng, thằng nhãi kia, đừng ăn nữa! Suốt ngày chỉ biết ăn như a phụ con! Đi!" Phàn Khanh vui vẻ kéo Lưu Bột đi:
Lưu Trường ỉu xìu đặt miếng thịt xuống:" Trẫm phát hiện địa vị của mình ở hậu cung ngày một thấp, trẫm rõ ràng mới là chủ gia đình."
"Được rồi, là chàng, là chàng, có ai nói không phải đâu, ăn thịt đi."
"Ừ." Lưu Trường ngoan ngoãn ăn tiếp.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com