Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 773 - Chương 774: Thành Quả Mười Mấy Năm.

Chương 774: Thành quả mười mấy năm.

Vũ Dương hầu phủ.

Phàn Khanh và Lữ Tu trò chuyện, Lưu Bột thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đại mẫu ăn cơm. Lưu Bột lúc còn nhỏ không phân biệt được đại mẫu và ngoại đại mẫu, dù sao là tỷ muội, rất giống nhau, sau lớn lên một chút mới nhận ra.

Đang ăn cơm thì Phàn Kháng ngáp dài đi vào, Lưu Bột mừng rỡ reo lên:" Cữu phụ."

Phàn Kháng đỡ lấy thằng nhãi đang lao tới, lảo đảo sút ngã:" Úi, thằng nhãi lại cao hơn không ít, có nhớ cữu phụ không?"

"Có ạ."

"Ha ha ha, thơm cữu phụ ba cái, cữu phụ có quà." Phàn Kháng chơi đùa với ngoại sinh một lúc mới hỏi:" Muội tới khi nào?"

"Vừa tới."

Lữ Tu không vui:" Con đem Bột ra ngoài chơi đi."

"Con còn chưa ăn ..."

"Ra ngoài!"

Phàn Kháng đành cõng Bột đi, Lữ Tu lo lắng nói:" Trường lệnh huynh trưởng con làm Bình Oa tướng quân."

"Thế không phải tốt sao?"

"Tốt cái gì mà tốt, không phải để nó đi đánh cược mạng sống à? Ta thà để nhi tử chết trên chiến trường hơn là hồ đồ chết ở biển. Đừng tưởng ta không biết, chỉ cần ra biển là không biết có còn sống mà về nữa hay không."

"A mẫu nên đi tìm đại di mẫu nói chuyện chứ."

Lữ Tu lắc đầu:" Chuyện này phải cần Trường quyết định, nếu con nói vài câu, có thể khiến Trường đổi ý."

Phàn Khanh khó xử:" A mẫu, chuyện này trừ khi đại ca tự đi tìm Trường nói không muốn đi mới được. Huống hồ đại ca con biết chuyện này không?"

"Kháng ngu xuẩn, làm sao mà biết."

"A mẫu!" Chẳng biết từ bao giờ Phàn Kháng đứng ở cửa, dắt Lưu Bột đi vào:" Nay con là Vũ Dương hầu, sao có thể tham sống sợ chết. Bệ hạ ủy thác trọng trách cho con, nếu bảo Khanh đi từ chối, con thà tự sát trong nhà chứ không để a phụ mất mặt."

"Con!" Lữ Tu tức tới không nói ra lời:

"Trên biển nguy hiểm, chẳng lẽ nước Điền, nước Thục, Tây Vực thì không nguy hiểm? Đám hảo hữu của con đều đang xông pha nguy hiểm, vì sao chỉ con không làm được."

"Vì ra biển mà chết, thật hoang đường."

"Sao lại hoang đường, hải ngoại nhiều bảo vật, như trên đảo Oa, rất nhiều mỏ bạc, đi tới phía nam có giống gạo chín nhiều vụ, khiến nước nam nông nghiệp hưng thịnh, ai biết hải ngoại có cây gì không?"

"Còn chưa có con, nếu có chuyện gì ..."

Phàn Kháng không ngờ đề tài cuối cùng lại về chuyện này:" Nếu a mẫu có nhân tuyển thích hợp con sẽ thành gia trước khi đi."

Nghe câu này sắc mặt Lữ Tu mới đỡ hơn, trong quần hiền chỉ có mấy tên chưa thành gia, ngay cả Hạ Hầu Táo đã có nhi tử tên Hạ Hầu Tứ. Trần Mãi có hai nhi tử, Quán A có một nữ nhi, Tuyên Mạc Như có một nam một nữ. Chu Thắng Chi dữ nhất có bốn nhi tử, đứa lớn nhất đã vào thái học, đứa thứ hai Chu Thiên lêu lổng cùng quần hiền của Lưu An ...

Huyện Lâm Tương, nước Trường Sa.

Lưu Doanh kinh ngạc nhìn quanh, tình hình ở nước Trường Sa có chút khác biệt so với tưởng tượng của hắn.

Trước khi tới nơi này, Lưu Doanh cho rằng đây là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, chẳng khác Nam Việt là bao, đều là chốn man hoang. Nhưng khi thuyền cập bến thì hắn giật mình vì thuyền bè qua lại đông đúc, thủy vận cực kỳ phát triển, lên bờ một cái khung cảnh càng náo nhiệt.

đường sá rộng rãi, người xe như nước.

Ai không biết còn tưởng đây là nước Tề hoặc Trường An cơ.

Phóng mắt nhìn tới đều là đồng ruộng xanh mươn mướt, hơn nữa còn mang mỹ cảm dễ chịu, bánh xe nước cực lớn đang xoay chầm chậm. Không hỗn loạn như Tề, người qua lại đông đúc mà không huyên náo, thiếu chút mùi vị cuộc sống, thêm vài phần tiên cảnh. Lưu Doanh sững sờ.

Đây là nước Trường Sa à?

"Nhị ca!"

Lưu Hữu dẫn quần thần ra nghênh đón huynh trưởng, hắn trông rất cao, người thì gầy, thanh tú trắng trẻo, nhìn khó ra tuổi tác. Nhiều năm chưa gặp huynh trưởng, chưa nói được vài câu nước mắt đã rơi ra.

"Hữu, khổ cho đệ rồi!"

Lưu Doanh vỗ về đệ đệ:

Quán Anh đứng đó, nhiều năm không gặp, trông vẫn cường tráng, nghiêm mặt, tay đặt chuôi kiếm, uy phong lẫm liệt. Lưu Doanh vội tới bái kiến trước, Quán Anh đáp lễ.

"Đây là ..." Lưu Hữu tò mò nhìn đứa bé sau lưng Lưu Doanh:

Đứa bé này bộ dạng đẹp đẽ, nhưng mà ánh mắt rất láo xược, đang khinh khỉnh nhìn quanh, chẳng thèm để ý tới Lưu Hữu và Quán Anh.

Lưu Doanh bất lực nói:" Sở thái tử Mậu, a phụ nó ủy thác cho trẫm đưa nó về Trường An ... Đứa bé này."

Lưu Doanh là người rất lành tính, vậy mà hắn còn mất kiên nhẫn với đứa bé này, nói thế này, so với nó, Lưu Trường hồi bé cũng được coi là đứa bẻ ngoan. Thằng nhãi này rất thích dùng lời lẽ sỉ nhục người khác, hạ thấp quan lại hầu hạ mình, lãng phí lương thực, dùng những phương thức rất ác liệt trêu người khác làm vui. Nếu không phải nể mặt Lưu Dĩnh Khách thì Lưu Doanh đã đánh nó rồi.

Lưu Doanh phải nén giận, không ngừng nói với bản thân.

Không sao, về Trường An sẽ có người trị nó.

"Uỳnh !"

Cùng với tiếng động như sấm, giáp sĩ la hét xông lên, kéo mấy tượng nhân ra, người được kéo ra đầu tiên là Trần Đào, trông hắn rất thê thảm.

Quần áo hắn bị xé thành sợi, mặt thì đen xì, không biết còn tưởng là dã nhân ở Triệu chạy ra

Mãi lâu sau Trần Đào mới có phản ứng, thô bảo đẩy giáp sĩ đang lấy nước lau mặt mình:" Có thương vong không?"

Giáp sĩ vội đáp:" Có mỗi ngài bị thương, bọn thuộc hạ phái người đi gọi thái y lệnh rồi."

"Ngươi nói gì?" Trần Đào quát lớn, tai hắn ù cả rồi, chẳng nghe thấy gì:

Nơi này là Thượng phương phủ, trước kia vốn nằm trong hoàng cung, thuốc về thiếu phủ, nay đã chuyển ra ngoại ô, đặt gần bến tàu Vị Thủy, nơi này có hơn 200 giáp sĩ canh giác, chủ yếu phụ trách an toàn cho tượng nhân, cứu hỏa.

"Mau gọi bệ hạ, mau gọi bệ hạ."

Khi Lưu Trường vội vàng tới nơi thì mặt mày lo lắng nhìn Trần Đào nằm trên giường, không đợi hắn hành lễ bái kiến đã đi tới, đặt tay lên với không cho hắn ngồi dậy:" Có thương vong không? Thái y đâu?"

Trần Đào đã đỡ hơn vội đáp:" Không có ạ, không có ạ."

"Không sao, không có thương vong là tốt rồi, đây không phải là thất bại ...."

"Bệ hạ, thành công rồi, chúng ta thành công rồi ... Ha ha ha, không thất bại." Trần Đào đột nhiên cười to, dáng vẻ rất vô lễ:

Lưu Trường còn chưa dám tin:" Thành công rồi à?"

"Công Tôn Thần! Công Tôn Thần!" Trần Đào gọi lớn:

Công Tôn Thần trông cũng rất thê thảm chạy tới, cười ngu ngốc:" Bệ hạ, thành công rồi, thành công rồi, dù là núi cũng bị nó san bằng ... Không thể chống được, không chống được."

Khi Lưu Trường còn nhỏ tới mỏ sắt từng làm ra thuốc nổ, định giúp khoáng công khai thác quặng, nhưng mà chỉ được cái nổ to, còn lúc nổ lúc xịt. Dùng trong dân sinh có thể mang phô trương chút khi tế tự, dùng trong quân sự e chỉ dọa được chiến mã, chẳng ích gì.

Từ đó tới nay qua bao năm thượng phương nghiên cứu đã tìm ra phối phương thích hợp.

"Ha ha ha, vụ nổ này thiếu chút nữa thổi bọn thần lên trời, nếu cho thêm chút nữa, dù thượng phương phủ cũng bay luôn. Bệ hạ, thành, thành công rồi."

Nghe giọng điệu Trần Đào cứ như không bị thổi bay là điều tiếc nuối, kích động một hồi hắn bật khóc:" Thành công rồi ..."

Trần Đào dùng bàn tay chỉ còn ba ngón lau nước mắt, nghẹn ngào không nói ra lời, mười bảy năm nghiên cứu, đầu tư vô số, thất bại vô số, tổng cộng có tám sáu người táng máng ... Cảm xúc của hắn, không ai hiểu.

Lưu Trường vỗ vỗ vai Trần Đào như an ủi đứa bé:" Khổ cho các ngươi rồi, khổ cho các ngươi rồi .."

Tiếng khóc của Trần Đào cảm nhiễm xung quanh, dù là phương sĩ hay Mặc giả, tượng nhân đơn thuần đều khóc nức nở.

Mất hồi lâu phát tiết hết, Trần Đào thu lại cảm xúc, mắt đỏ hoe đứng dậy, hành lễ thỉnh tội vì vừa rồi thất thố.

"Không sao, các ngươi lập công lớn thế này, dù có mắng trẫm vài câu, trong thời gian ngắn, trẫm tuyệt đối không báo thù."

"Bệ hạ, bọn thần đã có phối phương, xin để bọn thần thí nghiệm, bệ hạ ở ngoài viện xem."

Lưu Trường có ý để họ nghỉ ngơi vài ngày, nhưng nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của Trần Đào, không nói nhiều:" Được, hôm nay xem thành quả của các khanh."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment