Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 774 - Chương 775: Có Được Có Mất.

Chương 775: Có được có mất.

Đám Lưu Trường lui ra ngoài sân, trước mặt có đất chất thành đống cao ngang hông để bảo hộ.

Dưới sự theo dõi của Lưu Trường, đích thân Trần Đào vận dụng cái gọi là "phối phương hoàn mỹ", châm lửa từ xa.

Uỳnh!

Một tiếng nổ cực lớn vang lên, mặt đất dưới chân như rung chuyển, xung quanh đất đá bay vèo vèo, bụi mù mịt, đám giáp sĩ thường ngày uy phong đều ôm đầu run bần bật.

Đám Trần Đào cười vô cùng sung sướng.

"Bệ hạ, có thứ này, về sau bất kể là mở núi, trị thủy hay làm đường, đều có thể vận dụng. Hơn nữa bọn thần có thể dựa theo yêu cầu khác nhau chế tạo, khống chế uy lực của nó." Trần Đào nghĩ tới trước tiên là ứng dụng vào dân sinh, có thứ này sẽ tiết kiệm được vô số sức lực, thậm chí là làm những việc trước kia không dám nghĩ tới:

"Ngươi nói xem, nếu châm thứ này ném vào người Hung Nô thì sao?" Lưu Trường lại cười ngoạc miệng nghĩ tới ứng dụng khác:

Trần Đào đáp không chút do dự:" Tất nhiên có thể khiến người Hung Nô chạy như chuột."

"Được, thứ này đưa tới chỗ lão sư, người Hung Nô không dám cấp lương thực à?? Nố bay tường thành của chúng, nổ chết kỵ sĩ của chúng, xem chúng dám không cấp không? Ha ha ha ..."

Lưu Trường càng nói càng kích động.

"Lộc, sai người mang rượu ngon, thịt ngon tới đây, hôm nay trẫm bày tiệc ở thượng phương."

Yến tiệc bắt đầu, đám người thượng phương không tận tình cuồng hoang, ngược lại bàn bạc thành quả mới nhất cùng phương hướng ứng dụng.

Lưu Trường gần như cười không khép miệng lại được, thứ này đưa tới tay lão sư, không biết phát huy tác dụng tới mức nào.

Đợi tới khi mình xuất chinh, chỉ cần mang một đội kỵ binh tinh nhuệ, gặp tường thành trực tiếp dùng thứ này phá luôn, ai mà ngăn được?

Lưu Trường nghĩ thôi đã cười thành tiếng.

Khi rời khỏi thượng phương, Lưu Trường vẫn ngâm nga hát, không về ngay mà tới phủ Trương Thương, tới nơi thì Trương Thương không ở trong phủ mà tới Hà Nội xem xét tình hình nông vụ rồi. Lưu Trường đành tới tìm Trương tả tướng.

Thiên tử đột nhiên tới làm Trương Bất Nghi mừng hết cỡ.

Hắn vội vàng đón bệ hạ vào nhà, hận không thể tự mình giết một con trâu khoản đãi. Lưu Trường kéo hắn ngồi xuống bên cạnh khoe:" Đại thần trong triều cứ nói thượng phương lãng phí tiền tài triều đình. Lần này thuốc nổ rốt cuộc có thể phát huy uy lực rồi, đợi khi nó dễ dàng phá quặng, tiết kiệm nhân lực hàng chục lần, bọn họ sẽ thay đổi thái độ."

"Nếu bọn họ không thay đổi thì sao ạ."

"Thì ném thuốc nổ vào phủ bọn họ, như thế chắc chắn họ sẽ thay đổi."

"Bệ hạ thánh minh."

"Bất Nghi, chuyện này giao cho ngươi làm."

"Vâng, bệ hạ nói đi, ném vào phủ nhà ai ạ?" Thái độ Trương Bất Nghi rất kiên quyết:

"Thối lắm, trẫm bảo ngươi phổ biến thuốc nổ, để mỏ quặng, công trình vận dụng, còn phải sản xuất một đợt dùng cho quân sự ... Ai bảo ngươi đi nổ nhà đại thần?" Lưu Trường trừng mắt:

"Bệ hạ cứ yên tâm, thần biết phải làm sao, bệ hạ cứ giao cho thần."

Nghe câu này Lưu Trường đâm ra dao động, tên này giống Triều Thác, khiến người ta vừa yên tâm, vừa không yên tâm được.

"Bệ hạ, Chu tướng ... E là không xong rồi." Lữ Lộc hốt hoảng chạy vào báo tin dữ:

Xe ngựa phóng như bay trên đường, giáp sĩ tuần tra vờ nhơ không nhìn thấy, còn không khỏi cảm khái: Lâu lắm rồi không thấy bệ hạ phóng xe.

Phủ Chu Xương từ trong ra ngoài phát tán ra cái vị rách nát, với một vị khai quốc đại thần mà nói, hiển nhiên không thích hợp.

Tính cách ông ta vừa ngang vừa thối, gần như không có hảo hữu trong triều.

Ông ta thường lấy tiền trong nhà bù đắp chi phí trong triều, bởi thế cũng chẳng có gia sản. Ngay ngựa kéo xe cũng là con ngựa già do Cao hoàng đế ban cho, tang thương như ông ta vậy.

Lưu Trường đi vào trong phòng chỉ thấy Chu Tả Xa khóc bên Chu Xương.

Nhi tử của ông ta không ở Trường An, bị người cha nhẫn tâm này đưa tới nơi khó khăn nhất.

"Trọng phụ." Lưu Trường ngồi xuống bên cạnh nắm tay ông:

"Thần vô năng ... Thần vô năng ..." Chu Xương gần như không còn ý thức nửa, nói đi nói lại câu đó:

"Ai nói trọng phụ vô năng, trọng phụ là đệ nhất tướng của trẫm, không ai thay thế được, cũng là đệ nhất công thần của trẫm ... Trọng phụ còn nhớ không, khi trẫm còn nhỏ, từng va phải trọng phụ làm bẩn áo. Khi đó trọng phụ vừa về Trường An ..."

Trong tiếng kể của Lưu Trường, mắt Chu Xương hoàn toàn mất đi ánh sáng, chỉ còn lại hai hàng lệ trào ra. Cái thân thể vì Đại Hán vất vả mấy chục năm đã mệt mỏi cùng cực này cuối cùng dã ngừng bận rộn.

Lưu Trường thống khổ nhắm mắt lại.

Ở ngoài phòng, Trương Bất Nghi chỉnh lại y phục, hướng về trong phòng dùng đại lễ khấu bái.

Sau khi Chu Xương mất số khai quốc công thần chỉ còn đếm trên đầu ngón tay.

Trên triều chỉ còn bốn người Trương Thương, Hàn Tín, Lục Giả, Vương Điềm Khải. Ở địa phương cũng chỉ có chưa tới tám người Chu Bột, Hạ Hầu Anh, Quán Anh, Lưu Kính, Từ Lệ ... Cả thiên hạ chưa tới 20 người.

Những người chưa từng tới bái kiến Chu Xương khi ông còn sống lại tới khóc lóc tiễn biệt, kể chuyện trước kia mình thân thiết với Chu Xương thế nào, nói ân đức của Chu Xương với mình, cảm động hết sức.

Thụy hiểu của Chu Xương là Đoan, tước vị do nhi tử Chu Khai kế thừa.

Đứng trong phủ, nghe tiếng khóc người tới bái tế, Lưu Trường lắc đầu.

"Lúc sống chẳng ai tới thăm, người không còn nữa mới vờ vịt bái tế.

Trương Bất Nghi mở miệng:" Hẳn là vì ông ấy không thể giáo huấn họ nữa nên họ mới tới."

Nhi tử của Chu Xương không có ở Trường An, vẫn đang trên đường về, trưởng tôn Chu Ý ở Đồng Quan nên về nhanh hơn chút, tới bên cạnh thi lễ:" Đa tạ bệ hạ lo liệu hậu sự cho

"Ừ." Lưu Trường đáp lại rất lãnh đạm, dẫn Trương Bất Nghi đi:

Trương Bất Nghi kinh ngạc, lên xe ngồi bên Lưu Trường:" Bệ hạ sao lãnh đạm thế?"

"Tên đó không phải thứ tử tế gì."

"Sao bệ hạ biết."

"Hắn gào khóc như thể để tất cả mọi người nghe thấy, mấy lần ngất đi nhưng chỉ khẽ ngã xuống, lập tức tìm đạt quan quý nhân tới bái tế tâm sự nhớ nhung của mình ... Hừm, biến tang lễ thành chỗ kết giao quyền quý. Loại tâm thuật bất chính, tước vị sớm muộn cũng mất trong tay hắn."

Lữ Lộc đánh xe kinh ngạc:" Bệ hạ suy đoán vô cớ, Chu Ý là quân tử có tiếng, là người bổn phận giữ lời, rất giống phụ tổ, nhiều hảo hữu lắm, sao lại là tâm thuật bất chính."

"Hay chúng ta đánh cược, 1000 tiền nhé."

"Không cược, với tính cách của bệ hạ, thần có thắng thì bệ hạ cũng hạ lệnh đoạt tước của hắn, đến tối Phần Âm Đoan hầu tới tìm thần ... Bệ hạ không sợ nhưng thần sợ."

Ba người trò chuyện về hoàng cung, Trương Bất Nghi cáo từ, vì chuyện của Chu Xương thời gian qua hắn gác lại nhiều việc, giờ hắn muốn tranh thủ tới thượng phương đưa thành quả vào thực tiễn.

Lưu Trường tới Trường Lạc cung bái kiến a mẫu trước, Lữ hậu không ở một mình, tôn tức Thuần Vu Đề Oanh bầu bạn bên cạnh. Đề Oanh thông minh, mồm mép không tệ, kể chuyện cười về a phụ nàng, làm Lữ hậu cười suốt. Lữ hậu cũng hay kể chuyện rất rất xưa, khi bà còn là cô bé, ca ca tỷ tỷ trong nhà vẫn còn.

"A mẫu ..."

Khi Lưu Trường vào Vĩnh Thọ điện, giọng lớn tới mức Đề Oanh hoảng sợ rùng mình, Lữ hậu tức thì nổi giận.

"Con không nhỏ giọng một chút được à?"

Lưu Trường không để ý tới cơn giận của a mẫu, cười hì hì ngồi xuống bên cạnh, Đề Oanh vội bái kiến, y phất tay một cái coi như đáp lễ:" A mẫu, hậu sự làm xong cả rồi, người không phải lo nữa."

Lữ hậu thở dài, người cùng thời đại với bà ngày càng ít, ngay rất nhiều đại thần trên triều bà không nhận ra nữa.

"Tính cách Chu Xương tuy ác liệt, nhưng có công lớn với nước, đừng quên tế bái."

"A mẫu yên tâm, con không quên đâu."

Thấy tâm tình a mẫu sa sút, Lưu Trường đem chuyện thuốc nổ ra khoe khoang:" Năm xưa a mẫu cứ luôn phản đối con nâng đỡ thượng phương, lãng phí quốc lực ... Bây giờ a mẫu thấy con có lãng phí không? Sau này khai thác mỏ không cần chỉ khai thác mỏ lộ thiên nữa, dùng thuốc nổ có thể đào ra nhiều đồng sắt, sản xuất thêm nhiều nông cụ, quân giới ... Rồi còn mở đường, đào kênh ....

"Người thiên hạ ngu xuẩn, làm sao hiểu được trẫm."

"Đợi thuốc nổ phổ biến khắp nơi, trẫm xem xem mặt đám đại thần thế nào."

Lưu Trường càng nói càng đắc ý, chợt thấy a mẫu nheo mắt, cái gậy gỗ mà y rất quen thuộc không biết lúc nào đã trong tay bà. Lưu Trường cả kinh: "A mẫu, con không nói người ngu xuẩn, con nói đám đại thần. A mẫu đừng cả nghĩ, a mẫu tuy cũng phản đối, nhưng không phải là người ngu xuẩn, a mẫu chỉ thiếu kiến thức ..."

"Ha ha ha, thiếu kiến thức ... Đề Oanh, cháu ra ngoài đi, lát hãy vào."

Đề Oanh chẳng hiểu gì rời khỏi Vĩnh Thọ điện, vừa ra khỏi cổng nghe thấy trong điện truyền ra tiếng kêu thảm như giết heo.

"A mẫu, con sắp 30 rồi, sắp làm đại phụ rồi."

"Dù ngươi có 70, ta cũng vẫn đánh như thường."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment