Huyện Lam Điền, cách Trường An không xa.
Khu mỏ gần Trường An nhất ở đây, nơi này tài nguyên khoáng sản phong phu, khả năng không bằng Đường, Yên, Lũng Tây, nhưng có ưu thế gần Trường An. Bởi thế triều đình thường phái tội phạm tới phục dịch, quy mô mỏ khai thác rất lớn, bách tính làm công ở đây cũng không ít.
Dù đồng hay sắt đều có cả.
Khi thiên tử và quần thần dừng xe ở đây, huyện lệnh đương địa sợ hết hồn.
Trước đó quan viên lớn nhất nơi này tiếp đãi là quận thủ, mà cũng chỉ là đi qua thôi, Lam Điền lệnh không biết vì sao cả triều đình kéo tới đây, chỉ biết hầu hạ thật cẩn thận.
Đâu chỉ ông ta, quần thần cũng hoang mang lắm.
Khi đang triều nghị, Lưu Trường đột nhiên nói có thứ hay muốn cho họ xem, sau đó dẫn họ rời thành tới Lam Điền.
Quần thần sững sờ, chưa từng nghe thấy chuyện hoàng đế dẫn hết văn võ trong triều đi tuần du, thế này không phải làm xằng à? Đình úy Trương Thích Chi biểu đạt sự bất mãn của mình.
Thế là hắn bị hoàng đế vật ngã ném lên xe, quần thần liền im re không dám để ý tới chuyện hợp lý hay không nữa, theo hoàng đế tới khu mỏ. Đám khoáng công đang làm việc ở nơi này run bần bật, họ chưa từng thấy nhiều giáp sĩ như thế.
Lưu Trường nhìn quần thần nói:" Các khanh, hôm nay trẫm dẫn mọi người tới đây để xem bản lĩnh thượng phương lớn thế nào, cho các khanh mở rộng tầm mắt."
Quần thần bĩu môi, bản lĩnh đến mấy cũng chỉ là đám công tượng cắt vài khúc gỗ thôi.
Trương Thích Chi đã rất bất mãn với hành vi lơ là chính vụ của thiên tử:" Nghe nói Mặc gia năm xưa có thể làm chim gỗ bay lên, trâu gỗ đi như thường ... Phải chăng thượng phương làm ra thứ này?"
Câu này rõ ràng có ý đối đầu với thiên tử, quần thần thầm khen trong lòng, hôm nay trừ khi thượng phương làm ra hai thứ kia thì đừng hòng làm người ta phục.
Mà làm ra thì sao nào, chỉ ngạc nhiên chút thôi, chẳng qua là thứ đồ chơi, chẳng thay đổi được suy nghĩ của họ.
"Hai thứ đó thì không có, song không kém, Trần Đào, cho họ xem đi."
Trần Đào bước ra, ưỡn ngực nghênh đón ánh mắt khinh bỉ của quần thần, gọi quan lại thượng phương tới giúp đỡ. Rất nhanh một sợi dây thừng kéo tới bên Lưu Trường.
"Thượng phương lệnh của trẫm muốn lấy thủy, hỏa, lôi, vạn vật đều phải cho trẫm dùng, nghe hiệu lệnh của trẫm!" Lưu Trường vờ vịt ba hoa như đọc phép, hô:
"Trần Đào!"
Trần Đào tức thì đốt dây dẫn cháy, ánh lửa chạy loằng ngoằng trên mặt đất như con rắn vươn ra xa. Chỉ thế thôi, xem cái này à? Quần thần bắt đầu không che giấu tiếng xì xào giễu cợt.
Uỳnh!
Mọi người giật mình sấm đâu ra nổ.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Liên tiếp tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất rung chuyển, bụi đất mù trời, quân thần sợ hãi, người la hét, người bỏ chạy, người ngã lăn ra đất. Giáp sĩ ở đây toàn là người thượng phương, bọn họ đứng im tại chỗ, ngăn cản các vị đại thần chạy lung tung.
Thuốc nổ phá ra cái hố lớn, để lộ quặng sắt đèn xì xì.
Đá vụn bay rào rào, may có giáp sĩ ngăn cách, nếu không có người trọng thương.
Lưu Trường đứng sừng sững như núi.
Bụi đất dần lắng xuống, quần thần hồi lâu chưa hoàn hồn, ngay cả Trương Thích Chi lúc này cũng há hốc mồm, không sao khép lại được.
Lưu Trường cười ha hả:" Đây chính là uy lực của thượng phương, có thể khai sơn phá thủy ... Làm được những chuyện con người không thể làm."
Quần thần bấy giờ mới nhận ra, cái này là do thượng phương làm.
"Trẫm không bao giờ làm thứ vô ích, nếu thượng phương không làm việc trọng đại, sao trẫm lại coi trọng như thế? Đương nhiên, ai có thể làm ra thứ như vậy, điều khiển được sức mạnh to lớn như vậy, trẫm sẽ ban tước vị.... Vì thứ này thượng phương không biết thương vong bao nhiêu người, có nên được thưởng không??"
"Nên, nên ạ." Vương Điềm Khải lên tiếng đầu tiên:
"Thứ thế này, thượng phương có không ít, chẳng qua không lấy ra mà thôi. Vì sao trẫm không tin quỷ thần, vì thứ cả quỷ thần cũng không làm được, thượng phương có thể làm được, trẫm việc gì phải sợ."
Lưu Trường lần này nở mày nở mặt rồi, các ngươi gọi trẫm là hôn quân lơ là chính vụ à, các ngươi làm sao biết được tầm nhìn xa trông rộng của trẫm.
Nhìn quần thần thường ngày hùng hùng hổ hổ, tới tận lúc này vẫn chưa thốt được ra câu nào, Lưu Trường chống hông, ngửa đầu cười to.
Đằng xa, Tư Mã Hỉ nghiêm túc ghi lại màn này.
"Bệ hạ, thượng phương có công lớn, thần vốn không nên lắm lời."
"Nhưng mà Trần Đào hình như điên rồi, hay bệ hạ đi xem sao?"
Từ lúc hoàng đế thể hiện uy của thượng phương đã mười ngày trôi qua, thời gian này quần thần có ấn tượng hoàn toàn mới về thượng phương. Trước kia là khinh bỉ, giờ biến thành sợ hãi, không ai dám nói thượng phương hao phí tài lực nữa.
Chẳng trách bệ hạ lại tôn sùng thượng phương như vậy, đây đúng là uy của quỷ thần. Bọn họ hoàn toàn không hiểu, thượng phương rốt cuộc làm sao có thể tạo ra thứ như sấm sét ấy. Đó là sức mạnh người phàm không thể sở hữu.
Nhiều lão thần tham gia chiến sự nghĩ, nến thứ này mà ném lên người Hạng Vũ thì cuộc chiến đã kết thúc lâu rồi.
Đây là thứ có thể thay đổi hình thức chiến tranh.
Các đại thần ra sức nghĩ cách vận dụng thứ này, địa vị của thượng phương tăng mạnh, ngay cả các tượng nhân trong mắt quần thần cũng trở nên cao thâm khó lường.
Ngày hôm đó Vương Điềm Khải vội vàng tới tìm Lưu Trường, nói những lời trên.
"Hả??" Lưu Trường hồ nghi nhìn ông ta:" Khanh nói gì?"
"Trước đó không lâu có giáp sĩ tới bẩm báo với thần, nói gần đây ở thượng phương tiếng nổ không dứt, thần cho rằng họ đang thí nghiệm nên không để ý. Nhưng không ngờ giáp sĩ tới bẩm báo ngày một nhiều, thần tự mình tới xem ... Bọn họ điên rồi, bọn họ dùng thuốc nổ phá đất, phá nhà, phá đá, thậm chí muốn phá cả nước." Vương Điểm Khải mặt trắng bệch, ông ta sợ đám người đó phá luôn cả thượng phương:
Lưu Trường không nhịn được cười, thượng phượng bây giờ si mê thí nghiệm thuốc nổ, thông qua đủ mọi cách gia tăng sức lực thứ này.
Thế là vụ nổ thành nghệ thuật của thượng phương.
"Khanh không phải lo, Trần Đào có chừng mực, có điều nên luân phiên thay đổi giáp sĩ, không thể để họ quá mệt mỏi, nếu không dễ xảy ra chuyện."
"Vâng!"
Giáp sĩ đi vào bẩm báo, Trương tướng cầu kiến. Lưu Trường vội vàng bảo cho vào. Thời gian trước Trương Thương rời Trường An, vừa mới về đã có không ít đại thần tới cáo trạng, khóc lóc kể hành vi vô đạo của hôn quân, thế là ông ta lập tức tới đây."
"Ha ha ha, lão sư tới rồi." Lưu Trường mừng rỡ đi ra đón:
"Bệ hạ, thần nghe nói bệ hạ dùng thuốc nổ dọa quần thần?"
"Hả, dọa gì chứ, trẫm chỉ muốn để quần thần thấy uy lực của thuốc nổ thôi, lão sư đừng nghe Trương Thích Chi nói lung tung."
Trương Thương lại hỏi:" Thần còn nghe nói bệ hạ lấy quan lại làm chó, dẫn họ đi sắn, bắt họ đi trước xua đuổi con mồi, bắn không trúng con mồi mà bắn trúng quan lại, có chuyện này không?"
Lưu Trường hắng giọng:" Lão sư, mấy viên quan đó ở Trường Lăng, trên đường trẫm quay về qua Trường Lăng, mấy tên đó dám đuổi nạn dân đi, bức tử không ít người. Khi bị phát hiện, chúng nói là sợ trẫm nhìn thấy thứ không hợp thịnh thế .... Trẫm thấy chúng trung thành cho nên dẫn đi săn, về phần bắn trúng bọn chúng là do trẫm bắn không tốt thôi."
Trương Thương hít sâu một hơi:" Thần nghe nói bệ hạ dùng thuốc nố phá phủ Triêu Dương hầu là vì sao?"
"À, trẫm nổ trì đạo nhà mình, không ngờ tên đó xây nhà gần trì đạo quá, nổ nhầm thôi."
"Vậy bệ hạ lột y phục Triêu Dương hầu dẫn về Trường An là vì sao?"
"Tên đó sợ nóng, chuyên môn sai điền hộ đãi thần lén lút xây phủ bên trì đạo giữa mùa đông, chặt cây của trì đạo làm vật liệu, trẫm giúp hắn mát chút."
Trương Thương đi có hơn mười ngày mà Lưu Trường làm vô số điều ác rồi.
Ông không biết phải nói gì nữa.
"Triêu Dương Tề hầu năm xưa cũng theo Cao hoàng đế, lập chiến công hiển hách, bệ hạ sỉ nhục con cái ông ấy như thế thật không ổn."
"Lãm già đó mà còn sống, trẫm lột sạch cả lão luôn, tôn tử của lão ta không đơn giản là chiếm trì đạo, thứ tham lam vô sỉ này là đại hại. Phụ cận Trường An toàn là gian tặc như thế, trẫm làm sao không giận?" Nếu chỉ xử tử, đám quan lại khác không sợ, chỉ có sỉ nhục rồi giết mới có thể khiển chuyện này không xảy ra lần nữa." Lưu Trường giải thích xong hỏi:" Lão sư, đừng để ý tới chuyện này nữa, tình hình địa phương ra sao?"
Lưu Trường cưỡng chế đổi đề tài, Trương Thương không thể truy hỏi thêm, hai người thương thảo chuyện địa phương. Trương Thương xem ra vẫn lo lắng tới chuyện thu hoạch năm nay, nhưng chuyện đã làm đều làm rồi, giờ chỉ đợi thôi.
Lưu Trường thấy lão sư đi đường mệt mỏi, bảo ông về nghỉ.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com