"Bái kiến đại vương."
Phùng Kính nghiêm mặt hành lễ với Lưu Khải:
Lưu Khải vội đứng dậy đáp lễ, nhìn hai người ăn mặc đơn giản, bộ dạng bình thường bên cạnh ông ta, tò mò hỏi:" Quả nhân nhiều lần nghe nói tới uy danh của Hành nhân quân, phải chăng là họ."
"Lần này thần tới chủ yếu là phụ trách phái người tới Thân Độc điều tra, vẽ bản đồ, cùng liên lạc với chu vương của họ. Tây Đình gần với Thân Độc nhất, về sau thần sẽ làm việc ở đây. Đây là chiếu lệnh của bệ hạ, mong đại vương không làm khó thần." Thái độ Phùng Kính không mấy khách khí:
Lưu Khải vẫn tươi cười: "Tất nhiên rồi, chuyện trọng phụ an bài, quả nhân sao dám làm khó? Khanh yên tâm, ở Tây Đình, khanh đi đâu cũng được, triệu kiến đại thần nào cũng được. Đây là bội kiếm của quả nhân, kẻ nào không phối hợp, khanh có thể xử tử ngay."
Thái độ của Lưu Khải như thế làm Phùng Kính thay đổi ngữ khí:" Đa tạ đại vương. Khi thần tới đây, bệ hạ căn dặn, có thể để nước Tây Đình tham dự chuyện này. Sau nếu thông thương sẽ xuất phát từ Tây Đình trước tiên, đồng thời hi vọng có thể đệ đại quân trú biên đóng ở đây."
Lưu Khải sáng mắt: "Tốt, thế là tốt nhất."
"Thần vốn nên tự mình đi sứ, thế nhưng thần còn phụ trách Hành nhân quân, có nhiều thứ bất tiện. Vì thế hi vọng đại vương có thể mượn ba người."
"Khanh cứ nói."
"Hi vọng quốc tướng Kỷ Thông có thể làm Đại Hán thiên sứ, suất lĩnh mọi người tới Thân Độc."
Lưu Khải nhìn sang quốc tướng, Kỷ Thông gật đầu nhận lệnh.
"Ngoài ra hi vọng đại phương phái thái úy Hạ Hầu Táo suất lĩnh một đội kỵ binh đưa tin, Hanh nhân quân sẽ gửi tin cho Bắc quân, Hạ Hầu tướng quân phụ trách đưa tin vào Tây Đình là được."
"Ta đồng ý." Hạ Hầu Táo lên tiếng trước:
"Ngoài ra thần hi vọng ngự sử Chất Đô giúp mình làm việc."
Lưu Khải rất rộng rãi cho mượn tam công của mình, nếu Đại Hán có thể kiến lập quan hệ ổn định với Thân Độc, Tây Đình nằm ở giữa sẽ được hưởng lợi không ngờ, khả năng sẽ thành quốc gia cường thịnh nhất Tây Vực. Thậm chí sau này còn có thực lực sánh ngang chư hầu Trung Nguyên.
Khi Phùng Kính đang trình bày cho Lưu Khải nghe quốc sách với Thân Độc thì bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào. Mọi người nghi hoặc nhìn ra ngoài, Hạ Hầu Táo càng tức giận đi về phía cửa:" Tên chó má nào .... A phụ."
Người đi vào không ngờ là Hạ Hầu Anh, ông trừng mắt một cái đứng sang bên.
Người tiếp sau đó là Hàn Tín.
Phùng Kính rùng mình vội đứng lên.
Hàn Tín lạnh lùng quét mắt qua một lượt:" Phùng Kính, lâu không gặp, gan ngươi ngày càng lớn đấy, dám không tới gặp ta trước."
Phùng Kính tức thì hoảng sợ:" Không phải thế, thần chỉ …"
"Ta hỏi ngươi thuốc nổ đâu?"
"Dạ, thuốc nổ gì ạ ... Thái, thái úy, bệ hạ không bảo thần mang theo thuốc nổ thần chỉ phụ trách đi sứ Thân Độc, nếu không để thần viết thư cho bệ hạ ... Thái , thái úy cần cái gì ạ?"
Hạ Hầu Táo đi tới bên a phụ hỏi nhỏ:" A phụ, vì sao Phùng Kính sợ thái úy như thế?"
Hạ Hầu Anh đáp nhỏ:" Phùng Kính trước kia là tướng quân của Ngụy vương, sau đó bị thái úy bắt, trở thành Hán thần."
"Bảo sao ... Ông ta chắc là bị đánh thảm lắm."
Khóe miệng Hạ Hầu Anh co giật:" Đúng là bị đánh rất thảm."
Trong hoàng cung, hai vị tráng hán đang quần thảo.
Lưu Trường tóm lấy tay Lý Quảng, ném cả người hắn đi, rơi uỵch xuống đất.
Lý Quảng gian nan bò dậy, toàn thân đau đớn.
Lưu Trường cười to, tốc độ trưởng thành của tên này rất nhanh, trước kia không đỡ nổi một chiêu của mình, bây giờ cầm cự mỗi lúc một lâu. Hắn cũng rất khỏe, tất nhiên là không thể khỏe bằng Lưu Trường.
Giờ Lý Quảng có thể giao thủ bốn năm hiệp với Lưu Trường, nếu Lưu Trường nương tay có thể đánh lâu hơn. Lưu Trường mừng lắm, từ sau khi Phàn Khoái qua đời, y đã không tìm được đối thủ được nữa.
Chu Bột, Hạ Hầu Anh, Quán Anh đều có võ nghệ không thấp, chỉ là không có cơ hội giao lưu với họ, nếu không vật một cái là Đại Hán mất luôn một vị đại tướng.
Trời nóng dần, Lý Quảng cũng chẳng bận tâm tới thất lễ, cởi áo ngoài ra buộc ở hông, lộ ra cơ bắp rắn chắc. Lý Quảng tuy còn rất trẻ, nhưng đã rất tráng kiện, nhất là hai cánh tay to tới khác thường, còn to hơn cẳng chân, làm người ta nhìn mà khiếp sợ. Dưới ánh nắng chiếu xuống thấp thoáng thấy cơ bụng, rất có mỹ cảm.
Giáp sĩ xung quanh nhìn ngây người, chẳng trách có thể làm lang trung.
Sài Kỳ từ Tây Vực về đứng cách đó không xa cũng há hốc mồm, tên này thực sự chưa tròn hai mươi à?
Thấy vậy Lưu Trường cũng giật phăng áo trên ra, nếu nói cơ bắp của Lý Quảng là tráng kiện uy mãnh thì Lưu Trường có phong phạm của dã thú.
Cơ bụng của hắn không rõ ràng như Lý Quảng, tụ thành cục, cứng như sắt, bắp tay trông cũng không nổi bật, là vì vóc dáng y quá cao to, nên tay có to thì đặt trên người y cũng là bình thường.
Eo của Lý Quảng nhỏ, nên trông tay hắn to khác thường, eo của Lưu Trường rất thô, toàn thân y không chỗ nào không thô. Khi Lưu Trường cong lưng khom người chuẩn bị phát lực, cơ bắp toàn thân như có rết bò phía dưới.
Hai đại hán như mãnh thú lao vào nhau.
Sài Kỳ chấn động, bất giác vỗ tay, lòng kích động, nếu không phải hắn bị thương thì sớm nhảy xuống tham gia.
Hồi lâu sau cuộc chiến kết thúc, Lưu Trường mặc áo lại, lau mồ hôi đàm đìa, ngồi bên Sai Kỳ lắc đầu cảm thán:" Tỉ thí với Lý Quảng thực sự quá mệt."
"Hả? Hắn có thể khiến bệ hạ mệt à?"
"Chứ còn sao, trẫm sợ vật chết hắn, lúc nào cũng phải cẩn thận, không mệt sao được."
Sài Kỳ cười to, lập tức nghiêm túc nói:" Bệ hạ đừng tưởng cứ thế lảng tránh được đề tài này, Hạ Hầu Táo ngang nhiên tập kích thần, còn đả thương thần ... Bệ hạ phải trừng phạt nghiêm khắc."
Sài Kỳ về Trường An một cái liền vội vàng đi tìm Lưu Trường cáo trạng, muốn nghiêm trừng Hạ Hầu Táo, nhưng Lưu Trường kéo hắn đọ sức, tránh trả lời.
"Thần phụng lệnh bệ hạ đi Tây Vực, kết quả không kiếm được chút lợi lộc nào, chỉ có ăn đòn, a phụ thần đánh thần đã đành đi, ngay cả Hạ Hầu Táo cũng đánh thần."
"Ngươi yên tâm, trẫm đã trừng phạt hắn rồi, hắn cũng thấy rất áy náy, không lâu sau hắn sẽ viết thư thỉnh tội."
Sài Kỳ vẫn ấm ức, song hết cách:" Bệ hạ, vậy khi nào thần về nước Điền."
"Cái này không vội, trẫm có thứ hay, vừa vặn đề ngươi mang đi mở đường ... Ha ha ha." Lưu Trường chẳng biết nghĩ tới cái gì mà há miệng cười lớn:
"Thứ gì ạ?"
"Đi, trẫm dẫn ngươi đi xem."
Sài Kỳ không biết là thứ gì hay ho, Lưu Trường dẫn hắn tới đại lao đình úy, không lâu sau một người bị giáp sĩ khiêng ra. Người đó bị trói lên cột, sau đó có giáp sĩ đặt cái gì đó xung quanh hắn, người kia thấy thứ đó thì la hét liên hồi.
"Bệ hạ, cái gì thế à?"
"À, thuốc nổ ấy mà!"
"Không, thần hỏi người kia cơ."
"Là Triêu Dương hầu Hoa Dương, năm ngoái mới kế thừa tước vị, đại phụ hắn là xá nhân Cao hoàng đế, a phụ hắn là quân tử nhân nghĩa, hảo hữu rất đông, vậy mà không ai tố giác. Nếu không phải trẫm phát hiện, không biết còn làm ác bao năm." Vân Lang trấn an:" Đừng lo, trẫm cho ngươi xem uy lực của thuốc nổ thôi.
Khi vị kia sợ tới sùi bọt mép thì Trương Thích Chi dẫn người chạy tới:" Mau, mau, khiên người đi."
"Bệ hạ!" Trương Thích Chi hít sâu một hơi, tức tới run rẩy:" Bệ hạ muốn làm Trụ vương à, người mới hạ lệnh bỏ đi hình phạt tàn khốc, giờ lại phát minh ra cái tàn khốc hơn sao?"
Giáp sĩ còn đang nghĩ cách giúp Hoa Dương khôi phục ý thức, Lưu Trường nheo mắt nói:" Tên này giao cho ngươi một thời gian rồi, ngươi không thẩm vấn ra được ai bao che hắn, vậy trẫm tiễn hắn lên đường."
Nói rồi sai giáp sĩ châm thuốc nổ.
Một tiếng nổ lớn vang lên, cái cọc gỗ biến mất tăm tích.
Cảnh này làm Hoa Dương đang nằm trên mặt đất tức thì tỉnh lại ngay, gào khóc:" Thần nhận tội, thần khai ... Là Thích Ngữ hầu Quý Hà!"
Lưu Trường không thèm để ý tới hắn, chỉ cảnh vụ nổ, hỏi:" Kỳ, ngươi thấy đem thứ đó đi mở đường thế nào?"
Sài Kỳ lúc này mồm há hốc, không biết vì hành vi của Lưu Trường hay vì thuốc nổ.
Lưu Trường đang giải thích uy lực của thứ này cho Sài Kỳ nghe thì thấy Trương Thích Chi đứng đó, đá một phát:" Ngay ra đó làm gì, bắt người đi, không bắt được trẫm nổ bay xác ngươi."
Trương Thích Chi lập tức dẫn sĩ tốt rời khỏi nơi này.
Khi Lưu Trường dẫn Sài Kỳ về hoàng cung thì Tào Xu mặt nặng mày nhẹ đợi trong điện, y nhớ ngay ra, hôm nay đáng lẽ mình phải dẫn Lưu Bột đi gặp Phù Khâu Bá bái sư. Lưu Trường không dám nhiều lời vội vàng kéo Bột chạy mất, đáng tiếc quần thần không thấy được cảnh này.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com