"Muốn hưng nông thì phải chia đều đất cày, phải để bách tính có đất cày của mình, triều đình phải đem toàn bộ ruộng công và ruộng quan chia cho bách tính."
Lưu Trường vừa mới dắt Lưu Bột vào thái học thì bị ngay một phát bạo kích.
Tên sĩ tử đang ba hoa đó vóc dáng cao lớn, ăn mặc không thua kém gì Lưu Trường gần như khắc luôn chữ quyền quý lên mặt, nhưng lời nói ra lại không phù hợp với thân phận.
Tên sĩ tử đối diện phẫn nộ nói:" Đất cày là xã tắc, bách tính chẳng qua là lao lực, triều đình phải thu hết đất cày về, để bách tính canh tác. Như thế tránh được thôn tính đất cày ..."
Tên này còn dữ hơn.
Lưu Trường nhìn sang Lữ Lộc:" Sĩ tử thái học giờ toàn thế à?"
"Khụ khụ, bệ hạ, không nên vơ đũa cả nắm."
Lưu Trường thấy cũng phải, tiếp tục đi vào trong, qua một cái đình, có tên thái học sinh đang lớn tiếng nói chí hưởng của mình."
"Hưng nông lại muốn diệt thương, điều này là không đúng, nông và thương không đối lập. Nay triều đường không có hiền tài, toàn hạng ngu xuẩn, họ thì biết gì về trị quốc? Muốn hưng nông phải trọng thương, bệ hạ muốn thông thương Thân Độc là minh chứng. Ta nghiên cứu thị trường bao năm, sản lượng lương thực có cao tới mấy cũng có người ăn không no, do vậy không phải là do lương thực, mà là thương nghiệp lạc hậu."
"Các vị hãy theo ta, gia nhập Kinh thế thất hữu, đợi ta làm quốc tướng, sẽ chế định chính sách tương ứng ..."
Đám học tử xung quanh hú hét, Lưu Trường lại nhìn Lữ Lộc.
Lữ Lộc vội giải thích:" Bệ hạ đó là học xã trong thái học, thông thường là người cùng chí hướng liên hợp với nhau mà thành, không phải mưu phản ..."
"À."
Lại đi thêm một đoạn, dưới tán cây rậm, có tên học tử cầm báo, ra sức gào lên:" Giết quốc tặc, phải giết quốc tặc! Hà Tây Lưu tặc Kính lại dâng sách lược mới, muốn thu học phí ..."
Đi tiếp, sau đó thấy hai tên giao lưu học vấn không được, lao vào giao lưu vật lý, đánh nhau vỡ đầu chảy máu.
Đằng xa có học tử lớn tiếng hô hào:" Huyện học sao không tuyển nữ tử? Cha ở ngoài, mẹ dạy con, mẹ bất học, lấy gì mà dạy ..."
Lưu Trường cố gắng tránh kinh động quá nhiều người, chủ yếu là vài ngôn luận y nghe đã muốn cho vài cú đấm, lặng lẽ đi tới thư phòng của Phù Khâu Bá. Thư phòng của ông không nằm giữa thái học mà là trong khu rừng ở góc phía bắc, cảnh sắc không tệ. Lưu Bột tò mò nhìn quanh, đối với đứa bé mà nói, chuyện thái học rất thần bí, khơi lên tò mò vô hạn của nó.
Phù Khâu Bá nhìn Lưu Bột một cái là đại khái hiểu được mục đích tới đây của hoàng đế rồi.
Lưu Trường cười nói:" Nghe nói gần đây Phù Khâu công cùng chí sĩ Hoàng Lão nhiều lần giao lưu trên báo, khanh vẫn chống đỡ được chứ?"
"Làm bệ hạ phí tâm rồi, thần tuy tuổi cao nhưng cũng không vất vả lắm."
Hai người hàn huyên chốc lát, Lưu Trường lại nói những điều mình vừa thấy:" Dọc đường đi trẫm nghĩ, nếu đại thần sau này mà như thế, Đại Hán hết hi vọng rồi. Có điều sau khi đi qua cửa này, trẫm nghi, người trẻ tuổi trong lòng có suy nghĩ không thiết thực cũng bình thường, năm xưa trẫm cũng vậy ... Sớm muộn chúng cũng trưởng thành."
"Có điều có kẻ chửi Trương tướng, có kẻ chửi chư hầu vương, thậm chí có kẻ nói cả trẫm tin nhầm người làm hỏng quốc sự ... Vậy có quá không?"
Phù Khâu Bá lắc đầu:" Kẻ chửi dữ nhất, cuối cùng rất có khả năng thành người ủng hộ của người chúng chửi. Bệ hạ đừng lo ... Muốn chửi mắng phải xem nhiều nội dung tương quan, chửi càng nhiều sẽ càng phải xem nhiều. Bọn chúng kiêu ngạo, tự cho mình đã đủ trị quốc, nhưng sao so được tam công cửu khanh? Khi chúng hiểu ra thiếu xót của mình sẽ dần chuyển biến."
"Với lại trong thái học không có tội phỉ báng, chỉ có thế mới đào tạo được chí sĩ hữu dụng."
Lưu Trường tin tưởng lời Phù Khâu Bá, không nói chuyện đó nữa, quay sang nhi tử:" Đại vương từ nhỏ thông minh, có phong phạm của trẫm, trẫm định cho nó theo khanh, để khanh dạy nó đạo trị quốc ... Không biết khanh có đồng ý không, nhưng bất kể thế nào, khanh cũng phải nhận."
Mí mắt Lữ Lộc giật giật, đúng là giọng điệu bạo quân.
Phù Khâu Bá cười khà khà nhìn Lưu Bột:" Trẻ ngoan, cháu học gì rồi?"
Lưu Bột ấp a ấp úng, Lưu Trường khẽ đẩy nó một cái, nó vội đáp:" Luận Đức Kinh"
Thế là Phù Khâu Bá có nhận thức đại khái về học vấn của Đại vương rồi, không bằng cha.
Lưu Trường hắng giọng:" Nó vẫn đang vỡ lòng, chưa từng đọc sách gì cả."
Thế là Phù Khâu Bá nhận đứa đệ tử này.
"Được rồi, con theo lão sư học tập, học xong có người dẫn con về." Lưu Trường dặn dò vài câu rồi đi:
Phù Khâu Bá nhìn đứa đệ tử mới nhận, Lưu Bột cũng hoang mang nhìn lão sư, hai người cứ thế nhìn nhau.
Phù Khâu Bá tuy dạy không ít người, nhưng đa phần tuổi như Lưu Trường, chưa từng dạy trẻ con, ông trầm tư chốc lát, lấy Luận Ngữ ra, rồi lại đặt xuống. Nghĩ thêm một lúc lại lấy bút mực, đặt trước mặt Lưu Bột.
"Thế này đi, hôm nay ta dạy ngươi vài chữ, sách thì không cần xem nữa, ta chỉ kể một câu chuyện thôi, ngươi thấy sao?"
"Vâng!" Lưu Bột thấy không phải đọc sách thì vui lắm:
Phù Khâu Bá cười khà khà, dạy nó mấy chữ Đại, Hán, Lưu, Bột, Đại, Vương. Thực ra Lưu Bột cũng biết ít chữ, có điều toàn là học theo sách Hoàng Lão, cho nên những chữ rất cơ sở nó không biết viết.
Dạy đứa bé này viết chữ xong, Phù Khâu Bá bảo nó ngồi ở bên cạnh, kể chuyện.
"Rất lâu trước kia ở nước Đường có một người con có hiếu ..."
"Lão sư, bao lâu?"
"Hai mươi năm, a phụ người con đó bị bệnh, ngày nào cũng hết sức khó chịu, bởi thế người con muốn mời danh y tới chưa bệnh ..."
Lưu Bột nghe rất chăm chú, hai mắt nó tỏa sáng.
"Bệ hạ, bây giờ chúng ta về ...." Rời khỏi thái học, Lữ Lộc hỏi:
"Về cái rắm, hiếm khi có cớ ra ngoài, về sớm làm gì? Lần này về muộn cũng có thể nói là do Bột không chịu ngoan ngoãn nghe giảng, Xu sẽ tin, không trách trẫm." Lưu Trường đắc ý lắm:" Mau, cho người đón Ngu Nguyên ra, chúng ta tới huyện thành nhỏ vừa uống rượu vừa nghe hắn thuyết thư."
Ngu Nguyên được đón lên xe ngựa, mặt mày đau khổ, nhiều người hâm mộ hắn, nói hắn là tiểu thuyết gia địa vị cao nhất hiện nay, được ở bên hoàng đế. Chỉ có hắn mới hiểu, vì viết một đoạn bi tráng, hắn thiếu chút nữa bị hoàng đế đánh chết, hắn thậm chí hối hận vì lựa chọn ngành nghề của mình.
Đi trên xe, Ngu Nguyên cũng không được nghỉ ngơi, kể câu chuyện mới nhất.
Chuyện hắn kể liên quan tới Phàn Khoái, miêu tả sự dũng mãnh của ông, đan xen nửa thật nửa giả. Lưu Trường nghe mà nhiệt huyết sục sôi:" Lộc, ngươi thấy thứ này so với huyện học thì thế nào?"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com